Tần Quyết liếc nhìn màn hình trên bàn, cười nói: “Chỉ cần là công việc, em luôn tập trung như vậy.”
Giọng anh ta mang theo sự quen thuộc.
Nguyễn Chỉ Tâm khẽ chớp mắt, sau đó đóng máy tính xách tay lại, ngẩng đầu nhìn anh ta, mới phát hiện ra cả người anh ta toát lên vẻ mệt mỏi xa lạ, không có chút sức sống nào.
Cũng không biết có phải vì Tần Chí Trạch gây ra không ít phiền phức cho anh không.
Tần Quyết không để ý đến sự lạnh nhạt của cô, cụp mắt xuống, ngồi xuống chiếc ghế đơn bên cạnh: “Chỉ Tâm, trước đây anh nghĩ mình rất hiểu em, chúng ta là những người giống nhau.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây