Khi họ đến, bên mộ của viện trưởng đã mọc lên một số cỏ dại có gai, Trình Việt Lâm sợ cô bị đứt tay, cúi xuống bận rộn một lúc, một mình dọn sạch cỏ dại.
Động tác của anh đương nhiên không được thành thạo lắm nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc.
Quay đầu lại, thấy Nguyễn Chỉ Tâm nhìn anh chằm chằm bằng ánh mắt dịu dàng, Trình Việt Lâm nhướng mày hỏi: “Sao vậy, anh đẹp trai quá, lại nhìn đến ngây người rồi à?”
Nguyễn Chỉ Tâm thở phào nhẹ nhõm, giúp anh lau mồ hôi trên trán, cười lắc đầu: “Chỉ muốn nói với viện trưởng rằng, bây giờ con không thiếu gì cả.”
Vừa rồi nhìn bóng lưng anh nhổ cỏ, nỗi bàng hoàng xa lạ với cô nhi viện mấy ngày nay dường như đã được xóa nhòa trong khoảnh khắc đó.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây