Nguyễn Chỉ Tâm khẽ giật mình, rồi nhẹ nhàng lắc đầu: “Không phải.”
Chu Hồng Phi nghe xong, nhìn biểu cảm của cô, llthu hồi những lời định nói.
Trong lúc nói chuyện, Viện trưởng dẫn Nguyên Nguyên đi đến, cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Nguyên Nguyên vẫn còn hơi rụt rè, ánh mắt sợ sệt trốn sau Viện trưởng, đưa cho Nguyễn Chỉ Tâm một tấm thiệp, là tấm thiệp cô bé tự tô màu.
Ánh mắt Nguyễn Chỉ Tâm ẩn chứa nụ cười dịu dàng, cô đưa tay nhận lấy, xoa đầu cô bé: “Vẽ đẹp lắm, cảm ơn Nguyên Nguyên.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây