“Thực ra ông nội không còn nữa, chú ấy lại rảnh rỗi như vậy, em bày tỏ thành ý, chú ấy hẳn sẽ không từ chối, nỗi lo duy nhất của Quý Dịch Quân là em sẽ suy nghĩ nhiều.”
Nói một cách nghiêm túc, Quý Dịch Quân cũng coi như là một bậc trưởng bối đàng hoàng, nếu không thì năm đó cũng sẽ không đuổi mấy người như Dương Tuyết ra khỏi Lam Kiều.
Nếu cô có thể bớt gánh nặng trong lòng một chút thì còn cần anh nhắc nhở sao.
Ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng từ trong bếp bay ra, Trình Việt Lâm cười nhẹ nhìn cô, giọng nói nhẹ bẫng: “Nhưng mà canh gà này cũng vừa hay, ngày mai có thể mang một ít đến công ty.”
Nói xong, liếc nhìn cô, lại không nhịn được nhắc nhở một câu: “Ồ, bây giờ anh bảo Bạch Bác mua một cái lò vi sóng để ở văn phòng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây