84 : Lời vàng ngọc.(1)
Người dịch : Cậu Út.
- Tuân pháp chỉ của chưởng giáo sư thúc !
Bốn vị đệ tử phái Mao Sơn sau khi nghe Kim Châm hạ lệnh liền cúi đầu xác nhận, sau đó liền rời khỏi Thiên điện đi làm theo.
- Cám ơn Đỗ đại ca !
Tả Đăng Phong liền đứng lên cúi đầu cám ơn Kim Châm, phía trên Công Đức Bộ ghi chép chẳng chịt hơn mười trang về thỉnh cầu của các khách hành hương, Kim Châm lựa chọn bốn việc cũng đều có tính đại biểu, mục đích chính là để chỉ dẫn cho Tả Đăng Phong rõ ràng đạo lý âm dương ngũ hành và phương pháp xử lý, Tả Đăng Phong hiểu rõ ý hắn.
- Đừng làm như người xa lạ thế, chẳng qua bọn hắn thật sự rất may mắn rồi, bình thường những việc này đều là do môn nhân đệ tử đi làm.
Kim Châm nhấc chén trà lên nhắc Tả Đăng Phong uống.
- Đại ca có vài vị đồng môn cùng thế hệ sao?
Tả Đăng Phong nhấc chén trà lên thuận miệng hỏi. 4 môn nhân vừa nhận lệnh xuống núi vừa rồi đều gọi Kim Châm là sư thúc, điều này chứng tỏ phía trên Kim Châm còn có sư huynh.
- Tiên sư có tổng cộng 4 đệ tử thân truyền, ta xếp cuối cùng, được truyền nhận chức vị chưởng giáo thứ 125.
Kim Châm liền thuận miệng trả lời.
- Những đạo trưởng ở chính điện kia quan hệ thế nào với đại ca?
Việc chính đã nói xong, hai người liền thoải mái tán gẫu.
- Bọn họ là đệ tử của 3 vị sư huynh, cũng có các vị sư thúc tổ tiên, chẳng qua đa số Đạo thuật của họ đều không cao thâm.
Kim Châm liền trả lời.
- Hả ?
Tả Đăng Phong liền tò mò. Thì ra không phải tất cả đệ tử phái Mao Sơn đều có tư cách học tập Đạo thuật.
- Tổ huấn phái Mao Sơn, chỉ có đệ tử thân truyền của chưởng giáo mới có tư cách tu luyện Đạo thuật cao thâm, đời thứ 125 chỉ có 4 sư huynh đệ chúng ta học được Đạo thuật chính thống, 3 vị sư huynh của ta cũng không được truyền thụ Đạo thuật cao thâm cho đệ tử của mình, chỉ có đệ tử thân truyền của ta mới có tư cách học tập, làm như vậy chính là để đảm bảo cho Đạo thuật chính thống nhất mạch truyền thừa.
Kim Châm liền nói ra bí văn cửa sư môn.
- Đại ca có mấy vị thân truyền đệ tử ?
Tả Đăng Phong liền tò mò hỏi.
- Ta chọn lựa đệ tử cực kỳ nghiêm khắc, đến lúc này chỉ có một mình Thiên Lý, kẻ này tâm tính thiện lương, ngộ tính cực cao, nếu không có gì bất ngờ thì nó chính là chưởng giáo kế tiếp của phái Mao Sơn.
Kim Châm liền gật đầu nói. Làm một vị sư phụ muốn gặp được một đệ tử tốt cũng không phải dễ.
Tả Đăng Phong nghe xong liền gật đầu, phái Mao Sơn quan niệm cấp bậc cực kỳ nghiêm, nếu không phải đệ tử thân truyền thì không hề có cơ hội học tập Đạo thuật cao thâm, điều này nhìn như vô tình nhưng thực tế lại hợp với quy luật đào thải của tự nhiên, chỉ có kẻ có tư chất tốt mới được giữ lại.
- Huynh đệ, lúc này đã không còn sớm, đệ cũng nên về phòng nghỉ ngơi thôi, mấy hộ gia đình này cách đây cũng khá xa, trong thời gian ngắn chúng ta không thể về ngay cho nên ta muốn đi an bài một chút việc trong phái, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ cùng xuống núi.
Kim Châm liền đặt chén trà xuống, đứng lên nói.
Tả Đăng Phong gật đầu đồng ý, sau đó đi theo đạo đồng tới một căn phòng rất là sạch sẽ, chăn đệm trên giường đều rất mới. Trên người Tả Đăng Phong rất bẩn, không muốn là dơ chúng nên y liền nằm lên ghế dựa ngủ, 13 thì mặc kệ mọi việc, trực tiếp nhảy lên giường nằm úp sấp.
- Bưng đi, chưởng giáo đã căn dặn rồi, không cần mang nước rửa mặt.
Sáng sớm hôm sau, bên ngoài cửa phòng của Tả Đăng Phong truyền đến tiếng bước chân và tiếng nói chuyện. Hơi cân nhắc một chút Tả Đăng Phong liền hiểu rõ tâm ý của Kim Châm, nếu như đạo đồng dâng tặng nước rửa mặt đến, khó tránh khỏi bị Tà Đăng Phong nghĩ rằng ghét bỏ hắn dơ bẩn. Vậy cho nên Kim Châm mới đặc biệt căn dặn đạo đồng không đem tặng nước rửa mặt lên cho Tả Đăng Phong, để tránh hắn hiểu lầm.
- Đừng đi, ta không cần rửa mặt nhưng vẫn cần rửa tay chứ.
Tả Đăng Phong vội vàng mở cửa gọi đạo đồng trở lại.
Sau khi chuẩn bị hết, ăn điểm tâm xong, Kim Châm liền đến mời Tả Đăng Phong cùng đi. Hôm nay quần áo Kim Châm mặc trên người càng nghiêm chỉnh, một bộ đạo bào màu vàng thêu hình bát quái xuyên âm dương, cước mang giày nhẹ màu trắng, đầu đội Phù Dung đạo quan, tay nâng phất trần, khí độ mạnh mẽ, tư thế oai hùng, thật sự có dáng tiên phong đạo cốt.
Chưởng giáo xuất hành đúng là đại sự, mọi người đều đưa tiễn, có 8 tùy tùng đi theo.
- Ta đây không thể tự do tự tại được, không thể đệ thoải mái như, thật ra ta rất ghét những nghi thức như thế này nhưng tổ tiên đã truyền xuống thì phài làm theo thôi.
Sau khi xuống núi, 2 người liền sánh vai đi lên trước.
- Đại ca, trước tiên đi đến đâu ?
Tả Đăng Phong liền quan tâm hỏi an bài hành trình.
- Trước tiên đến xem tòa nhà cho huyện thái gia !
Kim Châm liền chỉ tay về hướng Tây nói.
Sau khi đi bộ hơn 20 dặm, một hàng người đã đến thị trấn, huyện trưởng đã biết trước việc Kim Châm muốn đích thân đến xem phong thủy cho mình, cho nên đã đứng đợi trước cửa thành từ sớm. Kim Châm Đỗ Thu Đình trong mắt Tả Đăng Phong chỉ là một bằng hữu đáng để quen biết, nhưng trong mắt người thế tục thì hắn chính là thần tiên, hắn đích thân đến khiến cho huyện trưởng kích động nói không nên lời.
- Làm việc chính trước đã.
Kim Châm liền xin miễn tiệc rượu của huyện trưởng, yêu cầu trước tiên mang mọi người đến tòa nhà của hắn đã.
Huyện trưởng nghe xong, lập tức dẫn đám người Kim Châm đến một tòa nhà cũ kỹ phía trước đây chính là tòa nhà tổ của hắn, trước đến giờ hắn luôn ở nơi này. Tổ tiên từng có một tuần phủ, một đạo đài, thời gian luân chuyển đến phiên hắn thì chỉ làm được một cái huyện trưởng. Cho nên huyện trưởng cảm giác phong thủy ở nơi này xảy ra vấn đề, nếu không thì sao ba đời tổ tông, chức quan càng làm lại càng nhỏ chứ.
Chỗ ở của huyện trưởng là một nơi rất lớn, phân ra tiền viện và hậu viện. Hai bên của tiền viện và hậu viện đều có sương phòng, ở giữa có một môn lâu nối liền hai nơi. Chỉnh thể kiến trúc đúng theo quy củ cũ, mang luồng hơi thở trầm ổn.
Kim Châm dạo một vòng quanh sân, xoay vòng lại đi đến hậu viện chọn một ụ đá ngồi xuống, huyện trưởng và Tả Đăng Phong đi theo bên cạnh.
- Số mạng và vận thế của mọi người do rất nhiều nhân tố quyết định, nếu nói rõ thì rất phức tạp, nói đơn giản thì có ba nhân tố tương đối quan trọng trong số đó, thứ nhất chính là thiên thời, thiên thời này chính là phúc ấm hoặc nghiệp chướng tổ tiên tích lại, tạo thành ảnh hướng đến con cháu đời sau, một người khi còn sống làm bất kỳ việc tốt hay việc xấu gì cũng không có ảnh hưởng gì đến vận thế và tuổi thọ của hắn, việc tốt có thưởng hay việc xấu có phạt hắn đều không phải chịu, mà tất cả thưởng hay phạt đó đều sẽ do con cháu của hắn nhận lấy. Cổ ngữ có câu “ Gây họa đến con cháu” hay “Phúc đức cho con cháu” chính là dựa vào đạo lý này. Trừng phạt nghiêm khắc nhất của thần minh dành cho một người chính là không cho huyết mạch của hắn tiếp tục kéo dài, cũng chính là tuyệt tự như chúng ta gọi. Có người sẽ cảm giác rằng con cháu là vô tội, thật ra bọn hắn cũng không vô tội, bởi vì bọn họ là huyết mạch kéo dài của tổ tiên, tổ tiên làm chuyện tốt tích âm đức thì bọn hắn được hưởng lởi. Mà tổ tiên làm chuyện xấu tổn hại âm đức thì tất nhiên bọn hắn phải nhận trừng phạt.
Kim Châm từ tốn nói.
- Đại ca, vì sao không trực tiếp báo ứng lên đời đó ?
Tả Đăng Phong liền hỏi. Mặc dù lời nói của Kim Châm không có liên quan gì đến trận pháp nhưng Tả Đăng Phong vẫn cảm thấy hứng thú, bởi vì hắn biết những lời này người bình thường khó mà nghe được.