83 Phân rõ Âm Dương(1)
Kim Châm kéo tay Tả Đăng Phong tiến vào cửa lớn, sau khi đi vào bên trong Tả Đăng Phong liền phát hiện quy mô phái Mao Sơn rất lớn, riêng phần tiền viện đã chiếm diện tích hai mươi mấy mẫu, ở giữa có một mặt đường lát gạch rộng khoảng ba trượng, ở hai bên là nền đất cứng, chắc là nơi để cho đệ tử phái Mao Sơn tập luyện đạo pháp. ở góc Tây Bắc sân có một gốc cây đào rất lớn, cành lá rậm rạp nhưng không hề có quả.
- Đỗ đại ca, làm lỡ vãn khóa của huynh rồi !
Sau khi vào cửa Tả Đăng Phong liền thấy trong đại điện phái Mao Sơn đang có rất nhiều đạo nhân và đạo cô phái Mao Sơn đang ngồi niệm kinh tụng pháp, hơn nữa quần áo của Kim Châm rất chỉnh tề, chắc là đang chủ trì môn nhân tiến hành vãn khóa.
- Không sao cả.
Kim Châm nghe xong liền xua tay nói, kéo tay Tả Đăng Phong đi về hướng đại điện.
- Vào thiên sảnh đi, chúng ta là quan hệ cá nhân, đi vào đại điện làm lễ không thích hợp đâu.
Tả Đăng Phong lắc đầu đi về thiên sảnh phía tây. Kim Châm thấy Tả Đăng Phong hiểu rõ cấp bậc lễ nghĩa như vậy, liền mỉm cười gật đầu, cùng đi với hắn về thiên sảnh phía tây.
- Đỗ đại ca, gốc đào kia có từ rất lâu rồi đúng không ?
Tả Đăng Phong chỉ vào gốc đào thuận miệng hỏi.
- Hơn 600 năm rồi, đệ tử phái Mao Sơn chúng ta khi thi pháp thường phải dùng kiếm làm từ gỗ đào, tự trồng một gốc cây trong sân là để tốt cho đệ tử khỏi phải vất vả đi tìm kiếm.
Kim Châm cười nói, hắn là người thông minh cho nên khi thấy Tả Đăng Phong thoải mái hỏi chuyện cây đào, thì đã xác định được Tả Đăng Phong đã xử lý tốt mọi việc rồi.
- Vì sao lại không ra quả vậy ?
Tả Đăng Phong tò mò nhìn những cành đào có dấu vết bị chặt bỏ, nhưng thân cây thì lại rất nguyên vẹn.
- Cây đào khi nở hoa kết trái thì không thể dùng để thi pháp nữa, cũng giống như lấy chồng vậy, sau khi nở hoa kết trái thì đã tiết mất Thuần Dương.
Kim Châm cười đẩy cửa thiên điện ra, sau đạo đồng đi phía sau chuẩn bị đồ ăn cho Tả Đăng Phong.
Hai đạo đồng lúc này đang tò mò đánh giá 13 ở bên cạnh Tả Đăng Phong, nghe được lệnh của chưởng giáo, một người liền thu hồi tầm mắt rời đi.
- Đệ ăn rồi !
Tả Đăng Phong liền lấy tay xoa đầu 13, từ khi tiến vào phái Mao Sơn 13 rất ngoan ngoãn đi bên cạnh hắn, không hề quậy phá xung quanh, Tả Đăng Phong rất hài lòng với biểu hiện của nó lúc này.
- Dâng trà !
Kim Châm liền lệnh cho đạo đồng phía sau, sau đó đưa tay ra hiệu mời khách, Tả Đăng Phong liền gật đầu cám ơn, đi trước về phía thiên điện, 13 không đi theo mà chui thẳng lên gốc cây đào, Tả Đăng Phong thấy vậy liền khẽ nhíu mày, con này thật sự không thể khen được mà.
Sau khi vào thiên điện, đạo đồng liền đốt nến lên rồi lui ra ngoài, hai người phân chủ khác ngồi xuống
- Huynh đệ trên đường vất vả rồi.
Kim Châm luôn duy trì vẻ mặt tươi cười nói.
- May mắn không làm lỡ việc ! Ngọc chân nhân đã tìm lại được Hầu Tử và trở về phái Thần Châu, bệnh tình đệ tử của huynh không sao chứ ?
Tả Đăng Phong cười nhẹ đáp. Hắn không nói rõ việc giúp đỡ bên trong gặp nhiều khó khăn và hung hiểm như thế nào, trong mắt hắn thì việc giúp đỡ bằng hữu chẳng có gì đáng để khoe cả.
- Cám ơn đệ, bệnh tình của Thiên Lý đã đỡ nhiều rồi. Nào kể lại từ đầu đến cuối việc đệ lên Thiếu Lâm cho ta nghe với nào, để cho ta tính xem đã nợ của đệ bao nhiêu nhân tình rồi.
Kim Châm cười to nói.
Tả Đăng Phong thấy hắn hỏi kỹ càng, liền tóm tắt sơ lược việc đưa cơm ba ngày, cùng ba đại cao thủ Thiếu Lâm giao đấu và cùng chống cực kẻ thù bên ngoài bảo vệ Ngọc Phất ra sao nói một lượt, ngay cả việc Ngọc Phất đem tặng cho hắn Thanh Phù cũng không giấu diếm.
- Tu vị của Minh Không không kém gì Thiết Hài Minh Tịnh, làm sao đệ đánh bại được hắn vậy ?
Kim Châm nghe xong liền nhíu mày hỏi.
- Tu vị Linh khí của hắn kém hơn một bậc so với Thiết Hài, trong lúc so đấu Linh khí cùng với đệ, đê lợi dụng bàn tay chứa huyền âm chân khí đem hắn đóng băng.
Tả Đăng Phong thật thà nói.
- Ồ !
Kim Châm nghe xong khẽ gật đầu, mặc dù hắn không rõ huyền âm chân khí mà Tả Đăng Phong vừa nhắc đến là cái gì, nhưng dù sao hắn cũng là chưởng giáo một phái, cho nên không thể cố tình truy hỏi bí mật cá nhân của người khác.
- Không dám giấu đại ca, pháp môn hành khí mà ta sử dụng chính là của nữ giới, đi theo con đường luyện huyết hóa khí, luyện huyết hóa khí khiến cho âm khí trong cơ thế không đủ mà dương khí lại quá nhiều. Huyền Âm thủ này không chỉ giúp cân bằng hai khí Âm Đương trong cơ thể đệ, mà còn có thể phát ra Linh khí chí âm chí hàn tấn công địch nhân.
Tả Đăng Phong tin tưởng Kim Châm là một bằng hữu đáng tin cậy, nên không hề giấu diếm.
- Dùng ngoại vật để cân bằng hai khí Âm Dương trong cơ thể không phải kế lâu dài, cứ tiếp tục kéo dài như vậy sẽ gây tổn thương rất lớn cho cơ thể.
Kim Châm nghe xong, vẻ mặt quan tâm lắc đầu nói. Hắn không hỏi rõ vì sao Tả Đăng Phong lại sử dụng pháp môn luyện khí của nữ giới, hắn biết chắc chắn trong lòng Tả Đăng Tâm có khổ tâm và khó xử riêng.
- Không sao!
Tả Đăng Phong cười nói. Lời của Kim Châm rất có đạo lý, chẳng qua ít nhất vào lúc này hắn vẫn chưa phát hiện bản thân có gì bất thường.
Đúng lúc này thì bên ngoài có tiếng đập cửa, tiểu đạo đồng bưng trà đến, Kim Châm lệnh chuẩn bị cho Tả Đăng Phong một phòng để ở lại, Tả Đăng Phong cũng không ngăn cản, đêm nay chắc chắn là không thể rời đi rồi.
- Tả huynh đệ chắc cũng thấy được Kim Giáp cương thi của phái Thần Châu rồi, có suy nghĩ gì nào ?
Kim Châm nâng chung trà lên, chuyển chủ đề mới.
- Thật sự mạnh mẽ, vậy mà có thể không sợ đao thương, pháp thuật đạo môn không ngờ lại huyền diệu như vậy.
Tả Đăng Phong khâm phục tự đáy lòng.
- Di hồn chi pháp khống chế âm vật có ảnh hưởng xấu đến người thi pháp, Ngọc chân nhân sẽ không bị thương chứ ?
Kim Châm vòng vo nói, thật ra thì vẫn là muốn hỏi tình hình của Ngọc Phất.
- Không có, chẳng qua tỳ khí của Ngọc chân nhân có chút bất thường.
Tả Đăng Phong đưa ra nghi vấn để Kim Châm có đề phòng trước.
- Đâu chỉ bất thường.
Kim Châm thở dài nói.
- Đại ca, ngươi có từng nghe nói qua quyển sách “Thiên Triện Văn Sách” không ?
Tả Đăng Phong thấy mọi việc đã xong, liền đưa vấn đề của mình ra hỏi.
- Có từng nghe qua, theo ta biết thì nó không phải là sách, mà là Ngọc Điệp, chính là tiền thân của Kỳ Môn Độn Giáp và mười hai chương Cô Hư Pháp.
Kim Châm liền hỏi.