Tàn Bào

Chương 73: Đóng băng minh không.

Chương Trước Chương Tiếp

71 : Đóng băng Minh Không.

- A Di Đà Phật ! Tiểu thí chủ, Tẩy Tủy kinh của lão nạp đã gần đại thành, ngươi nên cẩn thận.

Minh Không bước lên ba bước nhìn Tả Đăng Phong, nói. Hắn là cao tăng của Thiếu Lâm tự cho nên mặc dù trong lòng tức giận bên ngoài vẫn tỏ lòng tư bi lên tiếng nhắc nhở. Một câu gần đại thành này của hắn, đã lộ ra hắn còn không bằng được Thiết Hài, đã luyện đến tầng thứ chín của Tẩy Tủy kinh.

- Đại sư, pháp môn hành khí của ta tuy rằng chính thống, nhưng chiêu thức bản thân ta sử dụng khá âm độc, đại sư cũng phải cẩn thận.

Tả Đăng Phong cân nhắc một lát mới lên tiếng nhắc nhở. Sỡ dĩ mà hắn đối địch với tăng nhân Thiếu Lâm tự cũng là vì Ngọc Phật , chứ bản thân hắn cũng không có thù hận gì với đám hòa thượng này.

- A Di Đà Phật !

Minh Không nghe xong tiếp tục niệm Phật hiệu, chiêu thức âm độc trước khi sử dụng đã có nhắc nhở thì cũng không còn gọi là âm độc nữa, từ đó ấn tượng của hắn với Tả Đăng Phong đã khác nhiều. Chẳng qua động thủ thì vẫn phải động thù, bởi vì việc này đã liên quan đến danh dự của Thiếu Lâm.

Hai người nói xong đều im lặng, cách nhau ba trượng rồi tự ngưng khí. Mặc dù Tả Đăng Phong đã nhắc nhở, nhưng sẽ không nương tay, trước đây hắn chưa từng sử dụng Huyền Âm chân khí quyết đấu với cao thủ, cho nên hắn không thể xác định được Huyền Âm chân khí có thể đóng băng Minh Không như đám quỷ Nhật và Hán gian kia hay không, nếu như không thể đóng băng vậy thì hắn thật sự phải ở lại Thiếu Lâm tự quét sân rồi.

- Tiếp chiêu !

Sau khi ngưng khi xong, Tả Đăng Phong hét lớn, cả người lao tới trước, lúc này hắn vẫn chưa thúc giục Huyền Âm chân khí, hắn biết Minh Không là cao thủ, nếu trước đó có cảm giác linh khí của hắn quái dị tất nhiên sẽ né tránh, cho nên Tả Đăng Phong quyết định sau khi cùng Minh Không đối chưởng mới thả ra Huyền Âm chân khí.

Minh Không chính là thủ tọa Đạt Ma viện caủ Thiếu Lâm tự, trừ Thiết Hài ra thì tu vi của hắn là cao thâm nhất, lại lớn tuổi, vai vế lớn cho nên rất coi trọng thân phận, khi nhìn thấy Tả Đăng Phong lao đến phía mình hắn cũng không né tránh, mà xuất ra song chưởng chắn ngay trước mặt. Nếu như hắn trực tiếp đối đầu với vãn bối, lại bị ép phải né tránh thì thật sự quá mất mặt. Cho nên hắn không tránh né, nếu không phải để chắc chắn thì hắn cũng chẳng muốn xuất ra song chưởng đón đỡ.

- Huyền Âm thủ !

Sau khi chạm vào song chưởng, Tả Đăng Phong liền thét lên giận dữ, dồn tất cả sức lực cố gắng phát ra Huyền Âm chân khí, sự việc quan trọng, cho nên khó trách hắn phải dồn hết toàn lực.

Tu vi linh khí của Minh Không ngang bằng với Tả Đăng Phong , cho nên Huyền Âm chân khí phóng ra ngoài, mặc dù bá đạo nhưng vẫn không thể tiến vào cơ thể của đối phương khiến cho Tả Đăng Phong toát mồ hôi.

Tả Đăng Phong rất tàn nhẫn, đối với người khác tàn nhẫn nhưng với bản thân thì càng tàn nhẫn hơn. Vào lúc quan trọng, giờ phút quyết định hắn không do dự chọn cách đánh lưỡng bại câu thương ( cả 2 cùng chết ). Lúc này linh khí của hai người đều phát qua huyệt Lao Cung ở lòng bàn tay, cả hai luồng linh khí đều ngang bằng nhau cho nên không ai đả thương được ai. Nhưng Âm Dương Sinh Tử bí quyết tu luyện chính là mười hai kinh mạch, linh khí không những có thể phát ra từ huyệt Lao Cung ra ngoài mà còn có thể theo huyệt Thiếu Thương ở ngón cái phóng ra, đây chính là độc môn hành khí của Âm Dương Sinh Tử quyết, sau khi cân nhắc một lúc Tả Đăng Phong liền dồn hết Huyền Âm chân khí theo huyệt Phiền Cung chuyển về huyệt Thiếu Thương phóng ra ngoài.

Nói hắn chọn chính là cách đánh lưỡng bại câu thường, là bởi vì sau khi hắn dời hết linh khí đi, linh khí của Minh Không sẽ không còn bị ngăn cản sẽ lập tức xông vào trong cơ thể hắn. Cùng lúc đó thì Huyền Âm chân khí của hắn cũng sẽ theo song chưởng của Minh Không xông vào cơ thể hắn, nguyên lý so đấu lúc này chính là ta để ngươi thoải mái đánh nhà ta, còn ta cũng thoải mái đánh vào nhà ngươi.

Cả hai người lúc này đều đã xuất toàn lực, hai đạo linh khí bá đạo cùng tấn công vào cơ thể của đối phương, sau khi thé lớn một tiếng, cả hai cùng lúc bay ngược ra. Vào lúc này, Tả Đăng Phong cảm giác được đau đớn nhất từ trước nay truyền đến từ lục phủ ngũ tạng, trong đầu ông ông trước mắt như có cả một bầu trời sao xuất hiện, không cần hỏi cũng biết là đã bị thương không nhẹ. Dù vậy nhưng hắn vẫn rất vui mừng, bởi vì vừa rồi chỉ vang lên tiếng kêu rên của hắn, còn Minh Không không hề phát ra âm thành gì, phát ra tiếng rên chính là phản ứng tự nhiên khi khí huyết bị loạn, Minh Không không thể nào ngăn cản được, hắn không phát ra tiếng rên đã chứng tỏ hắn đã bị đóng băng.

Mạc dù bị thương rất nặng, mắt hoa lên không thể nhìn rõ bên ngoài, nhưng Tả Đăng Phong vẫn cảm giác sau lưng truyền đến hơi thở di chuyển, không cần hỏi cũng biết là Ngọc Phật muốn đón đỡ hắn.

- Không cần đỡ tôi !

Trong lúc quan trọng Tả Đăng Phong liền hô lớn, hắn với Minh Không đều xuất toàn lực, cho nên tốc độ bắn ngược về sau rất nhanh, lúc này có người đón đỡ cực kỳ có hại, bởi vì quá trình bắn ngược lại chính là để giảm bớt thương tổn, lui càng xa thì bị thương càng nhẹ.

Ngọc Phật nghe xong vội vàng nghiêng người né tránh, mặc cho thân hình của Tả Đăng Phong lao vút qua người nàng.

Sau khi lui về sau hơn mười trượng thân hình Tả Đăng Phong mới chạm đất, sau khi chạm đất hắn liền phun ra một ngụm máu tươi, máu này chính là từ trong ngũ tạng bị thương mà trào ra, nếu giữ trong người sẽ khiến cho khí huyết bị ứ, nếu đổi thành người khác có thể sẽ ngại mặt mũi mà cố gắng nuốt xuống, nhưng Tả Đăng Phong thì khác, hắn không cần giữ mặt mũi, lập tức phun ra ngoài, máu ứ đọng vừa phun ra khí huyết liền vận chuyển bình thường, so với suy nghĩ của hắn thì thương thế lại nhẹ hơn.

Lúc này Tả Đăng Phong âm thầm nghĩ lại, may mà Huyền Âm chân khí đóng băng Minh Không đúng lúc, cắt đứt linh khí của hắn tấn công, nếu cứ mặc kệ linh khí của hắn toàn bộ đánh vào cơ thể thì hậu quả khó mà đoán được.

- Tiểu huynh đệ, cảm giác như thế nào rồi ?

Ngọc Phật thấy Tả Đăng Phong rơi xuống đất, liền vội vào lao đến đón đỡ.

- Cám ơn, tôi không sao.

Tả Đăng Phong nhấc tay lên chùi vệt máu còn lưu trên khóe miệng, vươn người bước về trước. Thực tế thì lúc này toàn thân của hắn rất đau nhức, trong thời gian ngắn khó mà di chuyển được, nhưng hắn vẫn cố gắng không để Ngọc Phật nâng đỡ. Hắn làm như vậy cũng không phải vì thể diện, mà khi Ngọc Phật muốn đón đỡ hắn làm cho hắn nghe được một đạo hơi thở nữ nhân thanh nhã, đạo hơi thở này khiến hắn có cảm giác tội lội. Ngọc Phật chính là người trong lòng của Kim Châm , hắn không thể có tiếp xúc thân mật thân thể được, nếu không chính là phản bội ân tình đối đãi của đại ca.

Sau khi đi ba bươc, Tả Đăng Phong mới miễn cưỡng nhìn rõ đồ vật xung quanh, ở xa xa đám hòa lượng đang tụ thành vòng tròn ân cần la lớn “Sư phụ, Sư thúc” Không cần hỏi cũng biết, Minh Không đã bị thương ngã xuống đất, Minh Không ngã xuống đất mà bản thân hắn còn đứng vững được, thắng bại đã rõ, Tả Đăng Phong thắng, chỉ dùng một chiêu đã đánh bại được thủ tọa của Đạt Ma viện.

- Thông báo kết quả đi.

Tả Đăng Phong đi đến, cách đối phương mười thước, nói.

Đám tăng nhân nghe xong liền xoay đầu, căm tức nhìn hắn, chẳng qua bọn họ không hề lên tiếng chửi rủa, bởi vì bọn họ là tăng nhân, không phải đám đầu đường xó chợ.

- Thí chủ yên tâm, Thiếu Lâm tự đã nói là làm, xin thí chủ hãy cứu tính mạng sư phụ ta !

Một tên tăng nhân mang áo vàng trong đó liền đứng lên, nhìn Tả Đăng Phong chắp tay nói.

Tả Đăng Phong nghe xong cân nhắc một lát liền đi thẳng về trước, sau khi Minh Không rơi xuống đất luôn bị đám rất đông tăng nhân vây quanh, Tả Đăng Phong không thể nào đoán được thương thế của hắn.

Đám tăng nhân thấy hắn đến gần liền tự động nhường một con đường, cuối cùng Tả Đăng Phong cũng thấy được Minh Không, lúc này toàn thân Minh Không là băng lạnh, tứ chi đông cứng, trên mặt cũng dính sương lạnh, môi đã trắng bệch, không còn hô hấp.

- Có thể cứu không ?

Ngọc Phật đến phía sau Tả Đăng Phong nhẹn giọng hỏi. Nàng cũng không ngờ sự việc cuối cùng thành ra thế này, mục đích của nàng chỉ là tìm lại Hầu Tử, cũng không muốn thành địch nhân với Thiếu Lâm tự, đánh mù Minh Thanh, đã thương Minh Ngộ, bây giờ Tả Đăng Phong lại giết Minh Không, vậy thì Thần Châu giáo cùng Thiếu Lâm tự đã kết tử thù rồi, ngày sau gặp mặt nhất định động thủ, đừng nói gì đến việc tìm lại Hầu Tử nữa.

- Tôi không biết !

Tả Đăng Phong thu hồi ánh mắt chuyển về Ngọc Phật , hắn đang nói thật, sử dụng Huyền Âm thủ phát động Huyền Âm chân khí thì hắn biết làm, nhưng làm sao để chữ trị cho người bị Huyền Âm chan khí đánh trúng thì hắn lại không biết.

Đám tăng nhân Thiếu Lâm tự nghe xong, vẻ mặt liền tràn ngập tuyệt vọng và hoảng sợ, còn Ngọc Phật thì vẻ mặt rất lo lắng. Nàng tin tưởng lời nói của Tả Đăng Phong, cho nên lúc này nàng rất lo lắng cục diện ngày hôm nay sẽ kết thúc như thế nào.

- Tạm thời Minh Không đại sư không có nguy hiểm đến tính mạng, lúc này ta bị thương rất nặng, chờ ta khôi phục linh khí sẽ tiếp tục nghĩ cách.

Tả Đăng Phong thấy vậy liền lên tiếng, mặc dù Minh Không bị đóng băng nhưng trong người hắn vẫn còn một tia dương khí, điều này chứng tỏ hắn còn chưa chết.

- Bây giờ làm sao đây ?

Tăng nhân áo vàng liền vội hỏi.

- Trước hết hãy dùng hơi lửa sưởi ấm đi !

Tả Đăng Phong do dự thật lâu mới nói, hắn không biết làm sao cứu được Minh Không, chỉ có thể nghĩ đến sưởi ấm.

- Nhanh đi bẩm báo với Phương Trương.

- Ta đi kiếm củi

- Ta đi báo cho mấy vị sư thúc khác.

Đám tăng nhân Thiếu Lâm tự nghe xong liền bắt đầu bận rộn làm việc, Ngọc Phật thì giúp đỡ Tả Đăng Phong trở về chiếc lều nàng nghỉ ngơi lúc trước.

- Để tôi qua bên kia đi

Tả Đăng Phong lắc đầu nói. Từ lúc đến đây hắn vẫn chưa từng thay quần áo, thậm chí còn không rửa mặt gội đầu, chính hắn cũng có thể ngửi được vị chua trên cơ thể mình.

- Không sao !

Ngọc Phật sửa lại đệm giường, để cho Tả Đăng Phong ngồi xuống.

- Không cần đâu.

Tả Đăng Phong cũng không kiên trì nữa, liền ở lại lều, nhưng hắn không hề ngội lên đệm giường, mà ngồi xuống mặt tảng đá. Sau khi ngồi xuống nhấc tay cởi quần áo, nói cho 13 vẻ mặt lo lắng đang ở trong rừng cây hắn không có chuyện gì.

- Con mèo kia của cậu mang đến ?

Ngọc Phật quay đầu nhìn lại, 13 vội vàng trốn phía sau cây, chẳng qua Ngọc Phật vẫn kịp nhìn thấy nó.

- Đúng vậy, Thiếu Lâm tự nhất định sẽ tìm được Thiết Hài và con khỉ của cô.

Tả Đăng Phong nói, vừa nói hắn cũng vừa quan sát thương thế của bản thân, mười hai kinh mạch đều có chỗ bị thương, nhưng thương tổn không nặng lắm. Có tình huống này là vì nhờ sự huyền diệu của Âm Dương Sinh Tử quyết tuần hoàn âm dương, vào lúc quan trọng đều do mười hai kinh mạch chia nhau chia sẽ thương tổn, cho nên mười hai kinh mạch mới cùng bị thương nhưng thương tổn lại không nặng.

- Trên tay cậu đeo cái gì vậy ?

Ngọc Phật chăm chú nhìn tay phải của Tả Đăng Phong. Mặc dù Huyền Âm thủ cực kỳ mỏng, màu sắc lại cực kỳ giống màu da, nhưng khó có thể giấu được cao thủ cố tình để ý.

- Bên trong cơ thể tôi thuần âm khí cạn kiệt, cái bao tay này có thể cung cấp thuần âm khí cho tôi nhờ vậy mà duy trì được âm dương cân bằng, bảo vệ được tính mạng tôi.

Tả Đăng Phong hơi do dự một chút rồi thật thành đáp. Sau khi tiến vào Chí Tôn Chi Cảnh dương khí gia tăng rất nhiều, lúc này hắn tuyệt đối không thể để Huyền Âm thủ rời khỏi mình.

- Không ngờ cậu lại khổ như vậy !

Ngọc Phật nghe xong buồn bã thở dài, trong ánh mắt lộ ra vẻ đồng cảm thương xót.

- Tôi không khổ một chút nào, tôi qua bên kia ngồi đã.

Tả Đăng Phong nghe xong liền đứng dậy đi sang bên phải. Hắn cũng đã có kinh nghiệm rồi, biết rằng nữ nhân không thể phân rõ được đồng cảm với cảm tình. Trong lúc hắn làm việc ở sở văn hóa, có một nam đồng nghiệp luôn tỏ ra bộ dáng đáng thương để tranh thủ đồng cảm của nữ giới, sau đó nhân cơ hội kể khổ, từ đó kích thích mẫu tính bẩm sinh của nữ giới, từ đó đạt được mục đích xấu xa. Tả Đăng Phong cực kỳ ghét loại người như thế, vì vậy mà hắn luôn cố gắng tránh né trường hợp như vậy xả ra với mình.

Ngọc Phật thấy hắn kiên trì, cũng không cố ép buộc nữa. Sau khi Tả Đăng Phong trở về tảng đá ngồi xuống, liền đau đầu suy nghĩ, nếu cùng Ngọc Phật nói chuyện nhiều thì hắn sợ Ngọc Phật sinh ra cảm tình với mình, mình đến là để giúp đỡ chứ không phải đến gây sai lầm. Nhưng nếu xa cách quá thì khó tránh khỏi nghi ngờ, thật sự là nói nhiều cũng không được, mà không nói cũng không tốt.

- A Di Đà Phật ! thí chủ, lửa đã cháy rồi, bây giờ phải làm gì ?

Đúng lúc Tả Đăng Phong đang nhíu mày lo lắng, thì tên tăng nhân áo vàng lúc trước, đã vội vàng đi đến hỏi.

Tả Đăng Phong ngẩng đầu lên, đã thấy đám hòa thượng Thiếu Lâm đã chất củi bên ngoài chùa đốt lửa lên rồi, trước cửa chùa tập trung rất nhiều hòa thượng mặc áo cà sa đỏ, ở giữa có một hòa thượng râu bạc chắc là Phương Trượng Thiếu Lâm tự, chẳng qua Phương Trương không phải nhất định là cao thủ võ lâm, chủ yếu nhất là hắn phải nghiên cứu Phật hiệu tinh thông.

- Mau sưởi ấm trước đi.

Tả Đăng Phong thuận miệng nói, hắn cũng chưa biết làm cách nào để cứu chữa cho Minh Không.

- Sưởi ấm như thế nào ?

Tăng nhân áo vàng liền vội vàng hỏi.

- Ta làm sao biết được, dù sao cũng không thể đặt trên lửa để nướng là được.

[/COLOR]

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)