Tàn Bào

Chương 72: Mạo hiểm báo ân.

Chương Trước Chương Tiếp

70 : Mạo hiểm báo ân.

Trong lúc cao thủ so chiêu, tốc độ cực nhanh cho nên Tả Đăng Phong muốn cứu viện cũng không kịp, chỉ trơ mắt nhìn chưởng của Minh Thanh đánh vào ngực của Ngọc Phất. Cùng lúc đó thì phất trần của Ngọc Phật cũng quét vào mặt của Minh Thanh, hai tiếng kêu đau đớn cùng lúc vang lên, hai người cùng lúc lui về sau.

Ngọc Phật lui về phía sau bảy bước mới ổn định được thân hình, sắc mặt trắng bệch, đạo bào phía trước đã bị đánh rách thành hình một bàn tay, bên trong lộ ra một bộ ý phục màu vàng chói mắt. Đến lúc này Tả Đăng Phong mới hiểu được hành động của nàng, thì ra là nàng có chỗ dựa.

Hòa thượng Minh Thanh lui về sau nửa bước, trước đó hành động của Ngọc Phật làm hắn rất bất ngờ cho nên không kịp bảo vệ mình, sau khi bị phất trần quét trùng trên mặt đã đầy máu, Tả Đăng Phong nhíu mày quan sát thì phát hiện mắt trái của hắn đã bị thương, cho nên không thể tiếp tục chiến đấu nữa rồi.

- Không giao Minh Tịnh ra thì ta quyết không bỏ qua.

Sau khi Ngọc Phật ổn định thân hình liền móc từ trong ngực ra một nắm lớn bùa chú màu vàng cùng với một ít xương nhỏ mà Tả Đăng Phong không biết tên. Trước đó nàng trực tiếp nhận một chưởng của Minh Thanh, mặc dù đại bộ phận được bảo vật phòng thân triệt tiêu, nhưng sắc mặt vẫn tái nhợt, chứng tỏ nàng đã bị tổn thương linh khí.

- A Di Đà Phật ! Hộ thân Kim Giáp của Thần Châu phái quả nhiên bất phàm, vậy mà có thể đón đỡ được Đại Lực Kim Cương chưởng của phái Thiếu Lâm ta, sai lầm của Minh Tịnh sư đệ đã do Minh Thanh sư đệ bồi thường, nếu nữ thí chủ còn dây dưa thì chính là bức lão nạp phá giới!

Minh Không trầm giọng nói, Minh Thanh chính là do hắn phái ra, vậy mà lúc này lại bị mù một mắt, tất nhiên Minh Không cực kỳ tức giận, nếu không phải tính tình hắn cực kỳ nhẫn nại thì lúc này đã sớm xuất thủ rồi.

- Ngọc chân nhân, đám Thiếu Lâm tự này chính là vì ta mới đến, vậy để ta đến đánh với lão hòa thượng này đi.

Tả Đăng Phong đi về hướng Ngọc Phất, hắn không thể để Ngọc Phật tiếp tục rat ay nữa, nếu không bản thân nàng nhất định bị thương. Có ít người thích nhất là giả dạng cao thâm đợi đến phút cuối mới ra tay, Tả Đăng Phong không muốn làm người như thế, hắn không thích giả bộ, bảo đảm an toàn của Ngọc Phật mới là nhiệm vụ quan trọng nhất của hắn. Ngoài ra, hắn chủ động nhận trách nhiệm lên mình chính là vì biết rõ tính tình của Ngọc Phật rất cao ngạo, nếu hắn nói “Tôi đến giúp cô” Vậy thì chắc chắn Ngọc Phật sẽ từ chối.

- Đừng đi chịu chết, lăn ra chỗ khác đi.

Lúc này Ngọc Phật bị thương cho nên tâm tình rất xấu, thấy Tả Đăng Phong đi đến, không kiên nhẫn mà đưa tay phát ra linh khí muốn đẩy hắn ra xa.

Đẩy không được, Ngọc Phật liền nhíu mày.

- Gần đây tôi tu hành luôn khắc khổ cho nên tiến bộ không ít, để tôi lên trước, nếu như tôi thua thì cô lại lên.

Tả Đăng Phong liền nói, lúc này hắn là ăn ngay nói thật, vì trên mặt của Ngọc Phật lúc này rất giận dữ, vì nàng đã phát hiện tu vị của Tả Đăng Phong không kém hơn mình, cảm giác rằng trước đó Tả Đăng Phong đều là lừa dối mình.

Ngọc Phật nghe xong, vẻ mặt tức giận chuyển thành nghi ngờ, trước đó nàng nhìn thấy Tả Đăng Phong thì vẫn chỉ là vô danh tiểu tốt, thời gian trôi qua không lâu, mà tu vị của hắn đã bất ngờ tăng mạnh, điều này Ngọc Phật khó mà tin tưởng được. Sau khi nghĩ đến điểm này thì nàng không còn tức giận Tả Đăng Phong nữa, vì nàng cảm giác ngay bản thân Tả Đăng Phong cũng không hiểu vì sao mà tốc độ tăng trưởng tu vị lại khủng bố như vậy.

- Đại sư, để ta đến lĩnh giáo cao chiêu của người.

Tả Đăng Phong không đợi Ngọc Phật đồng ý đã tự ý bước ra giữa sân. Lúc này hắn phải tranh thủ thời gian, nếu không thì không những không được Ngọc Phật cảm kích mà còn bị nàng xem là chơi xỏ.

- Không được, cậu mau trở về.

Ngọc Phật vội vàng phản ứng, nhanh chóng ngăn cản.

- Tin tôi đi, gần đây tôi thật sự tiến bố không ít đâu.

Tả Đăng Phong vừa nói vừa phát ra linh khí lật lên tảng đá màu xanh phía bên phải cổng chùa. Tảng đá kia cách hắn hơn mười bước, năng khoảng tám trăm cân, hành động này của Tả Đăng Phong là để chứng minh tu vi của mình với Ngọc Phất, nhưng vẫn không để lộ hoàn toàn thực lực bản thân.

- Minh Ngộ sư đệ, cực khổ đệ vậy !

Minh Không sắc mặt cẩn thận, hắn biết tu vị của Tả Đăng Phong không thấp chẳng qua hắn vẫn không ra tay mà là để cho thủ tọa La Hán được lên trước. Còn Minh Thanh bị mù mắt lúc này đã được đệ tử bổn đường đỡ vào trong chùa trị thương.

Minh Ngộ nghe xong liền chậm rãi bước ra, chắp tay hành lễ với Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong cũng ôm quyền đáp lễ, mặc dù hắn tu luyện đạo pháp nhưng lại không phải là đạo sĩ, chỉ có thể chào theo kiểu quân nhân.

- Cẩn thận một chút.

Ngọc Phật thấy xuất thủ là Minh Ngộ thực lực hơi yếu liền không còn kiên trì nữa. Cũng may trước đó Tả Đăng Phong đã xử trí thỏa đáng, nếu không lúc này Ngọc Phật sớm đã ghi hận làm sao còn chịu để hắn giúp nữa.

- A Di Đà Phật ! Mời thí chủ !

Mặc dù tu vị của Minh Ngộ hơi thấp, nhưng tuổi tác không nhỏ cho nên mới nhường Tả Đăng Phong ra chiêu trước.

- Đợi chút, cứ đánh như vậy không phải là biện pháp, nếu như ta thắng thì Thiếu Lâm tự các vị phải có trách nhiệm tìm Minh Tịnh về, hắn bắt đi con khỉ của Ngọc Phật thì sớm hay muộn cũng phải trả lại.

Tả Đăng Phong chưa lập tức ra tay, mà nhìn Minh Không nói.

- Nếu như là thú chủ này bị thua thì đạo trưởng cũng rời đi sao ?

Minh Không nghe xong liền nhìn về phía Ngọc Phất, hỏi.

- Không đưa Minh Tịnh ra đây, thì việc này không có khả năng bỏ qua.

Ngọc Phật hừ lạnh nói, lúc trước nàng chỉ dùng có ba thành linh khí để đẩy Tả Đăng Phong, mà khi Tả Đăng Phong di chuyển tảng đá xanh cũng chưa dùng hết thực lực, cho nên Ngọc Phật không có lòng tin với hắn.

- Ngọc chân nhân, cô đồng ý đi, tôi nhất định sẽ thắng.

Tả Đăng Phong thấy cảnh này liền thúc giục Ngọc Phất, đây là một cơ hội rất tốt, chỉ cần Ngọc Phật đồng ý, Tả Đăng Phong cực kỳ tin tưởng sẽ chiến thắng được Minh Ngộ, đến lúc đó Thiếu Lâm tự phải có trách nhiệm tìm Minh Tinh trở về.

Ngọc Phật nghe xong liền quay đầu liếc hắn một cái, nhíu mày do dự chốc lát, cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng lắc đầu.

- Mời !

Minh Ngộ liền thúc giục. Lời nói vừa nãy của Tả Đăng Phong làm hắn rất khó chịu, mặc dù trong Thiếu Lâm tự, tu vị của hắn thua kém hai vị sư huynh cũng với vị sư đệ điên kia, nhưng địa vị vẫn là rất cao, vậy mà Tả Đăng Phong vẫn dám nói nhất định sẽ đánh bại được hắn.

- Mời !

Tả Đăng Phong nắm quyền thi lễ, sau khi nói xong liền đạp chân mượn lực, lao thẳng về phía trước, đánh thẳng về phía ngực Minh Ngộ. Ngọc Phật không tin tưởng hắn nên trong lòng Tả Đăng Phong cũng rất khó chịu, bỏ lỡ một cơ hội cực tốt, cho nên hắn mới quyết định dùng hết sức, cố gắng một chiêu tất thắng.

Bình thường luận võ đấu pháp, thì cả hai bên đều tiến hành thăm dò đối phương trước, rất ít khi vừa vào đã sử dụng sát chiêu, nhưng Tả Đăng Phong không thèm quan tâm, vận khí vung quyền lao thẳng về trước.

Trong nháy mắt hắn đạp đất mượn lực lao về trước, Minh Không đã biết hôm nay không những lão nhị gặp xui xẻo, mà lão tam cũng gặp xui xẻo rồi. Mà Ngọc Phật cũng đã cảm thấy hối hận khi không tin tưởng Tả Đăng Phong, người trong nghề vừa ra tay đã hiểu, nhìn tốc độ của Tả Đăng Phong lao tới trước so với nàng còn nhanh hơn, điều này đủ để chứng tỏ tu vị linh khí của hắn còn cao hơn nàng.

Minh Ngộ nhìn thấy Tả Đăng Phong giống như mũi tên rời nỏ, lao thẳng về thẳng về phía mình, liền lập tức làm ra tư thế phòng thủ, vị trí Tả Đăng Phong tấn công chính là giữa ngực, nơi này dễ thủ mà khó công cho nên Minh Ngộ cũng không quá lo lắng. Mà Tả Đăng Phong cũng không vì Minh Ngộ đã chuẩn bị phòng thủ kỹ càng mà thu tay từ bỏ mục tiêu tấn công, sau khi áp sát, vẫn vung nắm đấm về phía ngực của Minh Ngộ.

Linh khí va chạm với nhau, thực lực liền lộ rõ, mặc dù Minh Ngộ dùng hai tay để đỡ một quyền của Tả Đăng Phong, không ngờ lại bị linh khí chấn động đẩy lui về sau. Khi Tả Đăng Phong xuất quyền đã đoán trước được tình huống này sẽ xảy ra, cho nên sau khi hai bên va chạm, lập tức chân phải đạp mạnh ngăn cản thế lui, sau khi Minh Ngộ bị đẩy lui liền tranh thủ lao thẳng về trước, hư ảnh chớp động, đã đuổi kịp Minh Ngộ đang lui về sau, quyền thứ hai vung lên, vẫn đánh vào chỗ cũ, Minh Ngộ lúc này vẫn đang bị chấn lui về sau, cho nên căn bản là không kịp phòng thủ, một quyền vừa đến, trực tiếp bị đẩy bay lên khỏi mặt đất ra ngoài.

Trong lúc quan trọng vẫn là Minh Không kịp phản ứng, nhanh chóng lao lên chụp lấy Minh Ngộ, trước khi hắn đập thẳng vào bờ tường bên ngoài chùa, hơi lắc lư một chút đã đánh tan được linh khí bá đạo của Tả Đăng Phong.

- Thật xin lỗi !

Tả Đăng Phong nâng tay nói, lúc này Minh Ngộ miệng phun máu tươi, tất nhiên là đã thua. Tả Đăng Phong không hiểu cách hành tẩu giang hồ, thực tế lúc này hắn phải nói là “Đa tạ ! Đa tạ” Mới chính xác.

- Tôi thắng rồi !

Tả Đăng Phong xoay người nhìn Ngọc Phật nói.

Ngọc Phật thấy hắn quay đầu lại, mới từ trong kinh ngạc tỉnh lại, nhìn hắn gật đầu, sau đó lông mày liền nhíu chặt, trong lòng khó hiểu, nàng đã thấy tu vị của Tả Đăng Phong, lúc này nàng đang khó hiểu, không biết Tả Đăng Phong làm cách nào mà chỉ trong thời gian hơn một tháng ngắn ngủi tu vị lại tăng mạnh như vậy.

- A Di Đà Phật ! Võ nghệ của thí chủ thật uyên bác, xin được chỉ giáo !

Minh Không liền giao Minh Ngộ cho người trong chùa chiếu cố, xoay người đi về phía Tả Đăng Phong.

- Đại sư, nếu như ta đánh bại người vậy thì người phải phụ trách việc đem con khỉ kia về cho Ngọc chân nhân !

Tả Đăng Phong nghiêm mặt nói. Lúc này hắn đã bỏ qua việc tìm Minh Tịnh, mà là trực tiếp đòi con khỉ.

- A Di Đà Phật ! Người xuất gia không nói dối, lão tử thật sự không biết Minh Tịnh sư đệ đang ở đâu !

Minh Không lắc đầu nói.

- Như vậy đi, trong vòng một chiêu ta cói thể đánh bại đại sư vậy thì trong vòng nửa tháng đại sư phải đem con khỉ trả lại cho Ngọc chân nhân.

Tả Đăng Phong im lặng một lúc lâu lại lên tiếng. Vừa nói xong, đám tăng nhân ở xung quanh liền kêu lên. Mười năm trước Thiếu Lâm tự đã gặp phải họa binh đao, trước mắt tu vị cao nhất chính là bốn hòa thượng có chữ lót là Minh, bên ngoài đồn rằng tu vị của Minh Không đã không thua kém gì Thiết Hài sư đệ của ông, vừa rồi Tả Đăng Phong dám nói một chiêu đánh bại được ông, mọi người nghe xong đều không nhịn được cho rằng hắn là kẻ ngốc nói sảng.

- Nếu như ngươi thua ?

Tả Đăng Phong cuồng ngạo làm cho Minh Không không thể từ chối, nếu như hắn không đồng ý vậy thì chính tay hắn đã hủy đi danh dự của Thiếu Lâm tự.

- Nếu như ta thua, vậy thì ta sẽ ở Thiếu Lâm tự quét sân mười năm !

Tả Đăng Phong hít một hơi, lời nói chắc như đinh đóng cột.

- Tiểu huynh đệ, tuyệt đối không được lỗ mãng, ý tốt của cậu thì tỷ tỷ nhận được rồi, Cửu Nhi có thể chờ đợi sau này từ từ tìm kiếm.

Ngọc Phật vội vàng tiến lên kéo tay áo của Tả Đăng Phogn. Nàng rất rõ thực lực của Minh Không, cũng có thể hiểu được suy nghĩ của Tả Đăng Phong lúc này, hắn đây chính là vì giúp nàng tìm về Hầu Tử mới đưa ra nước cờ hiểm. Ngọc Phật cực kỳ cảm động, qua mấy ngày ở chung nàng, nhận ra mặc dù tuổi tác của Tả Đăng Phong không lớn, cho nên mới gọi hắn là tiểu huynh đệ.

- Một lời đã định !

Tả Đăng Phong còn chưa kịp nói thì Minh Không đã tiếp lời. Hôm nay thủ tọa La Hán đường cùng Bát Nhã đường thất bại, danh dự của Thiếu Lâm tự đã bị tổn hại rất nhiều, tất nhiên hắn cần phải lấy lại danh dự cho Thiếu Lâm tự, ngoài ra trong lúc Tả Đăng Phong xuất chiêu, hắn đã cẩn thận tính toán thực lực của Tả Đăng Phong, mặc dù linh khí của y rất bá đạo nhưng khi thực sự giao chiến hắn vẫn có cách bắt giữ được Tả Đăng Phong.

- Ngọc chân nhân, năm đó cô lấy Kim Đậu thay cho đồng tiền kia, tôi rất biết ơn cô.

Tả Đăng Phong nhìn Ngọc Phật nói. Năm đó nếu không phải Ngọc Phật thay thế kim tiền kia thì hồn phách của Vu Tâm Ngữ có lẽ đã tan hết, cho nên trong lòng Tả Đăng Phong cực kỳ biết ơn Ngọc Phất. Hôm nay có cơ hội để báo ân, hắn tất nhiên sẽ không từ bỏ.

- Tiểu huynh đệ, phải cẩn thận.

Ngọc Phật bất đắc dĩ phải lui về sau, Minh Không đã lên tiếng đồng ý, không đồng ý cũng phải chịu.

Sau khi Ngọc Phật lui về sau, Tả Đăng Phong liền ngưng tụ linh khí, thực tế thì lúc trước hắn tấn công Minh Ngộ là đã sử dụng tám phần linh khí, lúc này cho dù sử dụng đến mười phần linh khí thì uy lực cũng không tăng lên bao nhiêu. Lý do mà hắn dám xuất khẩu cuồng ngôn với Minh Không chính là vì bản thân hắn còn cất dấu một sát chiêu lợi hại nhất, lúc trước giao đấu với Minh Ngộ hắn vẫn không dùng Huyền Âm thủ phát ra hàn khí, lúc này hắn nhất định phải dùng.

Dùng mười phần linh khí sử dụng Huyền Âm chân khí, nhất định trong một chiêu phải đóng băng Minh Không !

[/COLOR]

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)