Tàn Bào

Chương 71: Đạo pháp võ học.

Chương Trước Chương Tiếp

69 : Đạo pháp võ học.

Lần này Thiếu Lâm tự đã sớm chuẩn bị, quân tiên phong trở về không lâu thì từ bên trong đã đi ra ba vị tăng nhân áo hồng, đi theo phía sau là ba đám tăng nhân áo xám, sau khi đi ra liền bày ra ba trận, không cần hỏi cũng biết ba đám hòa thượng này đều không cùng một đường viện.

- A Di Đà Phật !

Ba vị tăng nhân áo hồng sau khi ổn định sau liền niệm phật hiệu, thanh âm mặc du không vang vọng nhưng lại cực kỳ trầm ổn, một ít tăng nhân phía sau cũng niệm phật hiệu theo, khí thế cực thịnh.

- Vô Lượng Thiên Tôn ! Thủ tọa La Hán đường Tọa Minh, thủ tọa Bát Nhã đường Minh Thanh, thủ tọa Đạt Ma viện Minh Không, thật không ngờ cả ba vị cao tăng cùng đi ra, chẳng lẽ là muốn vây công bần đạo sao ?

Sắc mặt Ngọc Phật vô cùng cẩn thận, nàng không ngờ rằng Thiếu Lâm tự phái ra một lúc ba vị thủ tọa đến xua đuổi mình, ba vị thủ tọa này đều khoảng bảy mươi tuổi, đều có chòm râu, không phải tăng nhân nào cũng có tư cách để râu, chỉ có lão tăng nghiên cứu phật học hoặc võ học có thành tựu mới có tư cách để rây, tăng nhân thông thường đều phải cạo sạch.

- A Di Đà Phật ! Thiếu Lâm tự vốn là nơi thanh tịnh, xin mời đạo trưởng rời đi nơi khác !

Hòa thượng Minh Không mở đầu nói, ở trong Thiếu Lâm tự thì La Hán đường, Bá Nhã đường và Đạt Ma viện đều nghiên cứu võ học, nên ba người này đều có liên hệ với nhau, nói theo cách khác thì La Hán đường tụ tập võ học thông thường, Bá Nhã đường tụ tập võ học cao thâm còn Đạt Ma viện là nơi nghiên cứu đỉnh cao của võ học, cho nên trong ba vị thủ tọa thì thủ tọa của Đạt Ma viện là có tu vị cao thâm nhất, địa vị cũng là cao nhất.

- Giao Minh Tịnh ra, nếu không hôm nay bần đạo sẽ cho máu nhuộm sơn môn.

Ngọc Phật nâng phất trần trong tay lên, lạnh lùng nói. Đối phương nếu đã trực tiếp nói ra ý đồ thì nàng cũng không cần nói nhiều. Nàng nói máu nhuộm sơn môn là có hai tầng ý tứ, thứ nhất là nói cho đối phương biết nàng sẽ không nương tay, thứ hai là nói rõ quyết tâm sẵn sàng chết ở đây.

- Minh Tịnh sư đệ thật sự không có ở chùa, đạo trường cần gì ép buộc? Thế nhân đều biết Minh Tịnh sư đệ là một tăng điên, việc hắn làm chúng lão nạp nguyện gánh trách nhiệm nhưng thật sự là không giao hắn ra được.

Hòa thượng Minh Không thở dài nói. Mặc dù năm đó Thiết Hài bị phạt diện bích, nhưng cống hiến của hắn cho Thiếu Lâm tự đám tăng nhân đều hiểu rõ, cho nên mặc dù hắn bị điên rồi, tất cả mọi người ở Thiếu Lâm tự vẫn xem hắn là sư đệ cua mình, không hề ghét bỏ hắn.

- Bần đạo nhiều ngày khổ sở chờ đợi ở đây, vì sao Thiếu Lâm tự các ngươi lại không phái người ra ngoài tìm kiếm Minh Tịnh, không cần nói nhiều, ba người các ngươi cùng lên hay là từng người một lên?

Ngọc Phật nhướng mày bước lên trước, con vật yêu thích bị trộm làm nàng cực kỳ căm tức, canh giữ Thiếu Lâm tự lâu như vậy mà lão điên vẫn không trở về, đám Thiếu Lâm tự cũng không phái ai đi tìm, trong lòng nàng đã sớm giận dữ rồi.

- A Di Đà Phật ! Sư đệ của ta là một người điên, đạo trưởng nói chúng lão nạp biết đi đâu tìm chứ ?

Minh Không liền giải thích, có thể thấy đám tăng Thiếu Lâm tự này trong lòng đều từ bi, cũng không muốn động thủ với Ngọc Phật.

- Nếu như biết hắn là người điên vì sao không giao hắn ra chứ, mà để mặc hắn làm hại khắp nơi ?

Ngọc Phật trừng mắt nói. Tả Đăng Phong ở bên cạnh cũng âm thầm thở dài, cuối cùng thì Ngọc Phật cũng là nữ nhân, mà nữ nhân thì đều không cần biết phân biệt đúng sai. Bắt đám tăng nhân Thiếu Lâm tự đi tìm một người điên, thật sự là quá ép người. Nhưng vẻ mặt khi tức giận của Ngọc Phật vẫn không hề bất lịch sự, mà lại càng xinh đẹp, khó trách được Kim Châm lại thầm yêu mến.

- A Di Đà Phật ! Mặc dù Minh Tịnh sư đệ bị điên nhưng không hề làm ác, nhắc đến Thiết Hài, thế nhân đều biết hắn hiệp nghĩa !

Minh Không vì Minh Tịnh mà biện luận.

- Ta mặc kệ, tóm lại là hắn trộm đi Cửu nhi của ta, nói nhanh, các ngươi ai lên trước ?

Ngọc Phật nhớ đến con khỉ của mình càng thêm tức giận, lay động phất trần tiến lên ba bước, nghiêng người bày ra tư thế sẵn sàng động thủ. Nữ nhân khi nói “Ta mặc kệ” có thể hiểu với “ Đừng nói với ta đúng sai như thế nào”.

- A Di Đà Phật ! Hai vị sư huynh, vậy để cho bần tăng lên trước lãnh giáo cao chiêu của đạo trưởng đi !

Thủ tọa La Hán đường Minh Ngộ bước lên trước nói.

- Minh Thanh sư đệ, ngươi lãnh giáo mấy chiêu với Ngọc đạo trưởng đi, nhớ kỹ không cần đả thương người !

Minh Không cũng không đồng ý Minh Ngộ rat ay trước, mà phái ra thủ tọa Bát Nhã đường Minh Thanh.

Ba vị cao tăng vừa bước ra cửa chùa, Tả Đăng Phong đã cảm nhận được tu vị của họ, đây là cảm giác nhạy cảm, tụ vị thủ tọa Đạt Ma viện cao hơn Ngọc Phật một chút, thủ tọa Bát Nhã đường thì tu vị ngang với Ngọc Phật, còn thủ tọa La Hán đường thì thấp hơn Ngọc Phật rất nhiều, lão đại Minh Không chắc cũng nhìn ra được điểm này, cho nên mới không để lão tam lên trước mà trực tiếp phái ra lão nhị.

Thủ tọa Bát Nhã đường nghe xong liền bước ra, cách Ngọc Phật khoảng mười bước thì đứng lại, đưa tay hành lễ xong liền nhấc tay mời Ngọc Phật xuất chiêu.

Ngọc Phật đã chờ từ lâu, thấy hắn vừa bước ra liền xuất chiêu, nhưng nàng tấn công không phải là lao lên trước áp sát mà là nhanh chóng lui về sau, bàn tay trái bắt quyết, tay phải vung phất trần lên, phát ra một đạo linh khí vô hình đánh thẳng về phía Minh Thanh.

Minh Thanh cảm nhận được linh khí từ phất trần của Ngọc Phật chém ra, chân phải liền lui về nửa bước, hai tay đưa về trước, đánh tan đạo linh khí trước người của Ngọc Phật.

Ngọc Phật đúng là người trong đạo môn, am hiểu chính là pháp thuật, mà Thiếu Lâm tự thì là nổi danh võ học, Ngọc Phật tất nhiên sẽ không để đối phương áp sát, mà nhanh chóng kéo dài khoảng cách, trong lúc kéo dài khoảng cách thì từ trong tay áo xuất ra vài đạo giấy vàng phù chú, tay trái bấm quyết niệm chú ngữ, tay phải vươn về trước vẽ ra vòng tròn trong hư không, sau khi chú ngữ niệm xong thì mấy đạo giấy vàng phù chú liền rời khỏi bàn tay nàng, nhẹ nhàng hợp thành một hình bát quái đồ gần ba thước vuông, sau khi tạo thành Bát Quái phù, Ngọc Phật liền lật cổ tay, đem nó đánh thẳng về phía Minh Thanh.

Minh Thanh trước đây chắc chưa từng cùng người trong đạo môn so chiêu, cho nên vẻ mặt lộ vẻ khó hiểu, vội vàng nâng hai tay xuất ra linh khí đánh lên đạo Bát Quái phù đang lao đến, nhưng khiến hắn bất ngờ là ở khu vực trung tâm Bát Quái phù không hề tập trung linh khí, hai tay của hắn đánh thẳng vào khoảng không, mà sau khi tám cái phù chú chậm rãi xuyên qua hai tay của Minh Tịnh liền áp sát đến hắn, bên trên lá bùa cũng không hề có linh khí tập trung, cho nên di chuyển cũng không nhanh.

Ngay lúc Minh Thanh nghĩ rằng pháp thuật của Ngọc Phật chỉ có vẻ ngoài thì tám cái phù chú bất ngờ bùng cháy, cơ bản là Minh Thanh không ngờ đến lá bùa còn có biến hóa lợi hại như vậy, sau khi lửa cháy mới vội vàng né tránh, nhưng đáng tiếc là đã muộn, áo cà sa cùng với chòm râu đã bị cháy không ít, Minh Thanh vội vàng vung hai tay áo lên, muốn dùng linh khí dập tắt ngọn lửa.

Sau khi một kích thành công, Ngọc Phật không cho đối phương một cơ hội thở dốc, lần thứ hai lấy ra giấy vàng tạo thành một đạo Bát Quái phù như trước đánh về phía Minh Thanh, lúc này Minh Thanh vừa mới dập xong ngọn lửa trên ống tay áo, ngẩng đầu lên đã thấy một đạo Bát Quái phù nữa xông đến, quá bất ngờ cho nên không kịp tránh né, lần thứ hai áo cà sa bị cháy, vội vàng ngã xuống đất lăn tròn, mới may mắn dập được lửa trên người.

- Cái này gọi là con lừa lăn đất sg?

Tả Đăng Phong ở bên cạnh thấy cảnh này không nhịn được ý cười, lên tiếng trêu chọc.

Vào lúc quan trọng thế này, Minh Thanh tất nhiên không quan tâm Tả Đăng Phong, mặc dù hắn đang thất thể nhưng không hề bối rối, hắn lăn về hướng Ngọc Phật, đợi sau khi lửa trên người đã dập tắt liền xoay người bật đậy, nhanh chóng áp sát Ngọc Phật, hắn đã biết rõ lợi hại của Ngọc Phật, hiểu rằng nếu để mặc cho nàng làm phép thì bản thân chắc chắn không có gì tốt đẹp, cho nên mới lấy tấn công nhanh để ép không cho Ngọc Phật kịp lấy ra bùa chú thi pháp.

- Ngọc đạo trưởng, lão nạp lúc này sử dụng chính là Đại Lực Kim Cương chưởng, còn chưa đến trình độ thu phát tùy ý, ngươi nên cẩn thận.

Minh Thanh vừa tấn công vừa nói, mặc dù lời này có ý nhắc nhở nhưng cũng hàm nghĩa là “ Đánh chết hay làm bị thương cũng không thể trách ta”.

Ngọc Phật nghe xong liền cao ngạo hừ lạnh, không hiểu được hàm ý của Minh Thanh, cũng không lui về phía sau mà cung lên phất trần trong tay tiếp chiêu, sợi tơ phất trần cảu nàng cực kỳ sắc bén, tất nhiên không sợ chưởng của Minh Thanh.

Trong lúc hai người giao thủ, Tả Đăng Phong ở bên cạnh tập trung tinh thần quan sát, lúc này hắn thiếu nhất chính là kinh nghiệm thực chiến, loại đối chiến của cao thủ thế này không phải dễ gặp, cho nên hắn càng phải xem xét cẩn thận, rút kinh nghiệm cho bản thân.

Ngay từ đầu, Tả Đăng Phong càm giác hai người xuất thủ rất huyền diệu, nhưng càng về sau hắn càng phát hiện chiêu thức của cả hai đều dư thừa, phí sức. Một chưởng đánh của Minh Thanh đánh vào vai trái cảu Ngọc Phật kia không cần phải thu hồi tránh né phất trần của Ngọc Phật, bởi vì chỉ cần đánh trúng vai trái của nàng thì thân thể của Ngọc Phật nhất định sẽ nghiêng đi, theo đó thì phất trần cũng sẽ bị lệch, không thể nào làm bị thương tay phải của hắn.

Mà Ngọc Phật cũng bỏ sót rất nhiều cơ hội, mỗi chiêu thức đều thi triển rất hoàn hảo, nhưng thật ra có một số chiêu thức không cần phải dùng hết mà chỉ cần dùng một nửa, từ đó tiết kiệm được sức lực, nhưng mỗi chiêu của Ngọc Phật mặc dù không trúng nhưng cũng không hề thu tay lại.

Nghi ngờ một lúc lâu thì Tả Đăng Phong cũng hiểu rõ, chính vì hắn luyện tập Âm Dương Sinh Tử quyết mới tạo cho hắn cảm giác như thế. Âm Dương Sinh Tử quyết chỉ coi trọng bản chất mà không coi trọng hư chiêu, cái gọi là chiêu thức thật ra đều là do người đời sau dựa theo bản chất mà sáng tạo thêm, chỉ cần hiểu được bản chất vậy thì có thể nhìn rõ được tất cả kỳ chiêu nào. Lúc mà Ngọc Phật thi triển pháp thuật, hắn cũng có thể nhìn rõ được Bát Quái phù kia thật ra chính là Châm Nhãn phù, chỉ cần tập trung linh khí tấn công lá bùa đó, vậy là có thể phá vỡ được Bát Quái thuật của Ngọc Phật.

Không cần nhìn chiêu thức cũng chẳng cần nhìn hư ảnh của nó tạo ra, chỉ cần nhìn thẳng vào bản chất thì bất kỳ chiêu thức nào cũng là dư thừa, pháp thuật cũng tốt mà võ thuật cũng thế, tất cả chiêu thức đều dựa vào bản chất. Mà Âm Dương Sinh Tử quyết bản thân đã là bản chất, đến lúc này thì Tả Đăng Phong cuối cùng đã đại triệt đại ngộ, thì ra bí Âm Dương Sinh Tử quyết không phải là không có chiêu thức, mà là không cần đến chiêu thức, không có chiêu thức cũng chính là có vô số chiêu thức.

Trong lúc Tả Đăng Phong lĩnh ngộ thì đấu pháp vẫn tiếp tục, mặc dù Minh Thanh đã già nhưng tu vị linh khí cũng không thấp, Đại Lực Kim Cương chưởng công thủ toàn diện, đi theo con đường cương mãnh, mà phất trần của Ngọc Phật thì lại vừa cương vừa nhu, chính là đi theo con đường cương nhu kết hợp.

Minh Thanh trước đó đã ăn thiệt thòi, cho nên không hề cho Ngọc Phật có cơ hội nào để thi triển pháp thuật, bởi vì hai người đều là cận chiến cho nên chiêu thức biến hóa quá nhanh, mặc dù Tả Đăng Phong có thể phát hiện được nhược điểm trong chiêu thức của Minh Thanh, nhưng cũng không có nói ra.

Ngọc Phật bị Minh Thanh quấn chặt, không thể thoát thân cho nên rất tức giận, pháp thuật tinh diệu đến mấy mà không thể thi triển thì chẳng khác gì không có pháp thuật, tiếp tục thế này thì sớm muộn gì nàng cũng thua dưới tay Minh Thanh.

Ngay lúc Tả Đăng Phong âm thầm lo lắng cho Ngọc Phật thì nàng đột nhiên làm ra một hành động quái dị, lướt ngang ba tấc, đưa ngực ra đón đỡ chưởng của Minh Thanh, trong lúc đó phất trần cũng vung về phía mặt của Minh Thanh.

Minh Thanh đúng là cao tăng Thiếu Lâm tự, trong lúc xuất chiêu đều né tránh trước ngực và chỗ hiểm của Ngọc Phật, một chưởng lúc này chính là nhắm đến vai trái của Ngọc Phật, Tả Đăng Phong âm thầm nhíu mày, hành động này của Ngọc Phật cũng không quang minh, muốn lợi dụng bộ ngực của mình để ép Minh Thanh phải thu tay.

Suy nghĩ này vừa xuất hiện liền bị Tả Đăng Phong gạt bỏ, bởi vì chưởng của Minh Thanh lúc này đã đánh đến rất gần, muốn thu tay lại cũng không thể, Ngọc Phật có thể nào không nhận thấy điều này chứ, nhưng vì sao nàng vẫn làm như vậy?

[/COLOR]

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)