- Ngọc chân nhân, cô còn nhớ tôi không ?
Tả Đăng Phong cầm theo hộp đựng thức ăn đi về phía nàng.
- Cậu thật sự đến Thiếu Lâm tự xuất gia ?
Ngọc Phật liền hỏi. Lúc trước gặp Tả Đăng Phong ở Đông Bắc nàng từng có ý tốt nhắc nhở hắn đến Thiếu Lâm tự cầu xin Phương Trượng thu nhận, học lấy Tẩy Tủy Kinh đễ chữa trị Âm Dương không không cân bằng trong cơ thể, cho nên khi nhìn thấy Tả Đăng Phong nàng liền nghĩ mục đích của hắn đến đây là xuất gia.
- Tôi thật sự không có phúc làm hòa thượng, tôi đến là để đưa cơm cho cô.
Tả Đăng Phong đến gần nàng đưa hộp đựng thức ăn ra. Kim Châm là thông qua trận pháp mới biết được tu vị của hắn, cho nên Ngọc Phật không nhìn ra tu vị của hắn cũng là bình thường. Nếu như nàng đã không nhìn ra, vậy thì Tả Đăng Phong cũng không nhắc đến, hắn không muốn cho Ngọc Phật cái ấn tượng tiểu nhân đắc chí đi khoe khoang bản thân.
- Mang cơm cho ta ?
Ngọc Phật khó hiểu, ngẩng đầu nhìn khắp người Tả Đăng Phong. Nàng biết Tả Đăng Phong có tiền, nhưng bộ dáng lúc này của hắn lại giống như ăn mày, nhưng hộp đựng thức ăn trên tay hắn lại là thứ ăn mày không nên có.
- Tôi nghe nói cô ở đây chặn cửa, đoán rằng cô lâu rồi chưa ăn gì cho nên mới đem đến ít thức ăn, đây chính là dùng Kim Đậu của cô đưa cho tôi mua đến, tôi chưa đụng đến đâu.
Tả Đăng Phong liền đưa hộp đựng thức ăn đến. Lúc trước, Kim Châm nhờ hắn đến âm thầm giúp đỡ, nói cách khác là hắn không hy vọng Ngọc Phật biết được Tả Đăng Phong là do hắn mời đến giúp đỡ, nếu đã như vậy thì Tả Đăng Phong cũng không nói ra mục đích của mình đến đây.
Ngọc Phật nghe xong, liền đưa tay ra cầm lấy hộp thức ăn, mở ra nắp lấy điểm tâm và bình nước bên trong ra, chẳng qua nàng cũng không lập tức dùng bữa, mà quay đầu lại xem xét Tả Đăng Phong một lần nữa.
- Trên đầu cô không phải có trâm bạc sao ? Cô có thể dùng nó thử xem.
Tả Đăng Phong đưa ra một chủ ý cho Ngọc Phật.
- Nếu như Ngọc Phật mà bị hạ độc, thì quả là chuyện cười trong thiên hạ !
Ngọc Phật hừ lạnh, nghiêng người tránh đi ánh mắt của Tả Đăng Phong, bắt đầu dùng bữa, đây chính là một chút quy cũ của lớp người già, bởi vì nữ tử cổ đại khi dùng bữa đều không thể cho người ngoài thấy.
- Cô là chuyên gia dùng độc sao ?
Tả Đăng Phong hỏi.
Ngọc Phật nghe xong liền cười lạnh hai tiếng, chẳng qua tiếng cười cũng có thể xem là ngầm công nhận.
- Nếu như cô đã biết dùng độc vậy sao không đi hạ độc đám hòa thượng chứ ? Làm cho tất cả hòa thượng trúng độc không phải nhẹ nhàng hơn sao ?
Tả Đăng Phong ngồi xuống tảng đá bên phải cổng chùa.
- Cậu nhìn thấy ta cầm theo túi đựng thuốc trên người sao ? Cậu làm sao có thể nhanh như vậy đã từ Đông Bắc trở về ?
Ngọc Phật nói chuyện đều là tranh thủ khi nuốt đồ ăn, cho nên không hề lộ ra âm thanh nhai thức ăn, qua đó có thể thấy được nữ nhân này có trình độ tu dưỡng rất tốt.
- Tôi trở về từ sớm rồi, một thời gian trước có đi vào lấy trộm Tẩy Tủy Kinh nhưng bị phát hiện, bị đám hòa thượng truy đuổi hơn hai trăm dặm.
Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời.
Tả Đăng Phong nói xong, Ngọc Phật không tiếp tục nói, thực sự đã rất lâu rồi nàng không ăn uống gì, nhưng tốc độ ăn của nàng cũng rất chậm, Tả Đăng Phong chỉ thấy cánh tay của nàng lay động rất khẽ, không hề có bộ dáng ăn như hổ đói.
Sau khi ăn xong, Ngọc Phật liền cầm bình nước lên uống một ngụm, lập tức ngẩn ngơ, rất lâu không động đậy.
- Yên tâm đi, nước cũng không có độc.
Tả Đăng Phong thuận miệng nói.
- Làm sao cậu biết ta thích uống mật trà ?
Ngọc Phật hạ bình nước xuống, quay đầu lại hỏi.
- Ai mà không thích uống mật trà chứ ?
Tả Đăng Phong cười nói. Lúc này đường rất khan hiếm, cho nên thường là thứ đồ gì mang vị ngọt đều rất được ưa thích.
- Có phải có ai đó sai khiến cậu làm chuyện này ?
Ngọc Phật nhíu mày nói.
- Không phải tất cả mọi người đều là loại không có tim phổi, vẫn còn một số ít người biết chịu ân tình phải biết báo đáp.
Tả Đăng Phong không trực tiếp trả lời nàng, vì thực sự đúng là hắn bị người ta nhờ vả mới đến đây.
Ngọc Phật nghe xong, lông mày liền nhíu lại :
- Tẩy Tủy Kinh của Thiếu Lâm tự vốn đã bị đốt, bây giờ đều là thầy trò tực tiếp truyền thụ, cậu không thể trộm đâu.
- Làm sao mà Thiếu Lâm tự lại chọc vào cô?
Tả Đăng Phong dò hỏi, bởi vì được người nhờ vả, hơn nữa hắn cũng muốn biết được chuyện tình về mười hai địa chi từ miệng Ngọc Phật, cho nên hắn mới nói nhiều như vậy.
- Minh Tịnh lấy trộm đồ của ta!
Ngọc Phật cũng không phải người nhiều chuyện, nhưng Tả Đăng Phong lại có lòng tốt đem đồ ăn đến, chẳng qua lời nói của nàng vẫn rất thận trọng.
- Lần đầu gặp được cô thì luôn có một con khỉ ngồi trên vai, từ lần thứ hai thì đã không thấy rồi, có phải Thiết Hài lấy trộm con khỉ đó của cô ?
Tả Đăng Phong biết rõ vẫn cố hỏi.
Ngọc Phật nghe xong liền giận dữ gật đầu, đôi mắt không nhịn được đỏ lên, nữ nhân kiên cường cũng có lúc yếu mềm.
- Cô muốn ở đây chặn của đến khi nào ?
Tả Đăng Phong liền hỏi. Thực ra thì hắn muốn hỏi lý do vì sao Minh Tịnh lại trộm con khỉ đi, nhưng vấn đề này rất mẫn cảm, nên hắn không dám hỏi.
- Chạy được hòa thượng nhưng không chạy được miếu, nếu không đem Cửu nhi trả lại cho ta..ta liền khiến cho bọn họ cả đời leo tường.
Ngọc Phật liền quá khích nói.
- Theo tôi biết thì Minh Tịnh vốn có vấn đề về thần kinh, là một người điên, cô cảm thấy một hòa thượng điên còn có thể quan tâm đến tự sao?
Tả Đăng Phong lắc đầu cười khổ
Ngọc Phật nghe xong, hừ lạnh, không nói gì nữa, mà Tả Đăng Phong cũng không dám nói tiếp. Dựa theo tình hình trước mắt mà tính, thì xem ra còn phải ở lại đây một thời gian. Chẳng qua sẽ không tiếp tục như thế này mãi, bởi vì hòa thượng không thể lúc nào cũng leo tường được, chắc chắn sẽ có lúc tức giận !
[/COLOR]