56: Mục đích không giống nhau.
Từ mộ của Vu Tâm Ngữ trở về, Tả Đăng Phong liền mang theo 13 đến cổ mộ phía Bắc, hắn thay đổi vị trí để quan sát tình huống bên ngoài. Cổ mộ đã bị đào thành hố sâu, tình huống của đáy hố thì Tả Đăng Phong cũng không nhìn được, phía Đông là mấy chiếc lều quân dụng được dựng lên, đây là nơi ở của đám lính NB, còn phía Nam là những mảnh gỗ cùng những bỏ cỏ, đây hẳn là nơi nghỉ ngơi của thôn dân.
Chỉ huy đám lính NB là một thiếu tá, xung quanh mộ cổ có hơn 100 tên lính NB cầm súng đi qua đi lại. Tham gia vào nhóm đào mộ này có những cụ già và những đứa nhỏ, hẳn đây là người trong cùng một thôn xóm, bị đám lính NB ép đến đây để làm việc. Hành động của những người này bị quản một cách nghiêm khắc, cho dù là nghỉ ngơi cũng không được rời khỏi khu vực cổ mộ, đám lính NB làm như vậy hẳn là vì muốn phong tỏa tin tức.
Ngoài ra, phía sườn Đông của cổ mộ còn có một chiếc quân xa, Tả Đăng Phong có thể thấy rõ bên trong xe này có những chiếc rương gồ, hẳn là dùng để đựng những vật phẩm được đào trong cổ mộ ra, dựa vào dấu vết bánh xe thì từ khi xe đến đây, còn chưa rời khỏi, điều này nói lên thời gian đào cổ mộ cũng chưa được bao lâu, còn chưa kịp lấy và chở đồ trong cổ mộ ra. Phân tích được điểm này, trong lòng Tả Đăng Phong hơi an tâm, nếu như không sai thì hẳn là chiếc Thuần Dương tả thủ vẫn còn ở trong cổ mộ.
Lúc chạng vạng tối, trời lại đổ mưa nhưng không lớn, tuy rằng quần áo ướt đẫm nhưng Tả Đăng Phong vẫn không hề động, hắn đang đợi trời tối đen, chỉ có màn đêm mới có thể giúp hắn che dấu hành tung. Nhưng mà hắn cũng rõ, cho dù là trời có tối đen thì hắn cũng rất khó đi vào trong đó, bởi vì cây cối trong vòng chu vi 2km quanh mộ cổ đã bị chặt hết, hơn nữa xung quanh mộ cổ còn chất đầy đủi, rất rõ ràng là trời tối thì đám lính NB sẽ đốt lửa lên.
Màn đêm dần buông xuống, quả nhiên là bọn chúng đã đốt lửa lên, ánh sáng không thua gì ban ngày.
Ngay khi Tả Đăng Phong đang âm thầm nghĩ đối sách thì đằng sau lưng hắn truyền đến tiếng bước chân, rõ ràng là có không ít người đang chạy tới gần.
Tả Đăng Phong lập tức tìm một chỗ ẩn núp, vừa mới núp xong thì một đám người lặng lẽ đi tới đây. Nhìn áo quần trên người bọn họ thì Tả Đăng Phong cũng yên lòng, áo quần bọn hắn mặc chính là áo quần của du kích Bát Lộ quân. Trong đó, người đi đầu là tên râu quai nón mà Tả Đăng Phong đã gặp ở trong miếu thời gian trước đó.
Đến đây có tới 30-40 người, sau đó bọn hắn nhỏ giọng kế sách để cứu được thôn dân trong đám lính NB này ra, bởi vì dựa theo phong cách của đám lính NB thì sau khi thôn dân đào xong mộ thì sẽ bị diệt khẩu.
Tên râu quai nón là đội trưởng, ý kiến của hắn là chia binh làm 2 đường, một đường hấp dẫn hỏa lực của quân đội, đường còn lại thì chạy vào cứu thôn dân trốn khỏi. Nhưng mà một tên trung niên khác, có thể là trợ thủ của tên râu quái nón này lại có một ý khác, ý của hắn là kiên nhẫn chờ đợi. Đợi cho mưa lớn làm tắt hết lửa thì sẽ xông vào cứu người. Phương pháp của 2 người cũng không tính là tốt, biện pháp của tên râu quai nón thì không thể bảo đảm sư an toàn của thôn dân còn biện pháp của tên trung niên kia thì phải nhờ vào ông trời làm cho mưa to nhưng không một ai dám cam đoán chút nữa sẽ có mưa to hay không.
2 người tranh luận đã bị Tả Đăng Phong nghe hết, đội du kích xuất hiện khiến trong đầu hắn hiện là tình cảnh lúc hắn hợp tác với đám người Kỷ Toa, xem ra hôm nay lại tiếp tục hợp tác thêm một lần nữa rồi.
Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong liền đi ra, bởi vì bước chân hắn đi rất nhẹ, sắc trời lại tối cho nên khi hắn đi đến bên cạnh tên râu quai nón thì mọi người cũng không phát hiện ra Tả Đăng Phong không phải là chiến hữu của bọn hắn.
- Anh còn nhớ tôi không?
Tả Đăng Phong hướng râu quai nón mở miệng.
Hắn vừa nói xong, tên râu quai nón liền quay đầu lại, hắn khẳng định người lên tiếng không phải là người trong đội ngũ của mình. Bất quá sắc trời tối đen, râu quai nón không thấy rõ bộ dạng của Tả Đăng Phong, cảnh giác sờ súng lục phía bên hông.
- Những súng máy của các anh là do tôi giúp các anh lấy, nhớ chưa?
Tả Đăng Phong nhắc nhở, hắn biết tên râu quai nón sẽ không nổ súng, bởi vì làm như vậy sẽ bại lộ hành tung của hắn.
- Tiểu huynh đệ, lại sao cậu lại ở đây?
Râu quai nón lập tức đang nhớ lại Tả Đăng Phong, cùng lúc đó ý bảo người bên cạnh không cần khẩn trương.
- Các người tới đây để cứu những thôn dân kia à?
Tả Đăng Phong biết rõ còn cố hỏi.
- Đúng, bằng không họ sẽ bị giết, chúng ta là đội ngũ cách mạng, không thể nhìn hương thân bị bọn lính NB giết.
Râu quai nón chính sắc gật đầu.
- Các người tới đây mấy lần roouif.
Tả Đăng Phong hỏi, dựa vào vẻ mặt cuống cuồng của đám lính NB thì chắc hản mấy ngày nay đội du kích đã đến gấy rồi bọn hắn.
- Đến đây 2 lần, đều bị bọn hắn đánh lùi, trang bị chúng ta không tốt, người cũng ít.
Râu quai nón gật đầu thở dài.
- Bọn hắn đào được mấy ngày rồi?
Tả Đăng Phong muốn hiêu rõ tình huống.
- Vày ngày rồi, thời gian cụ thể cũng không rõ lắm. 5 ngày trước chúng tôi nhận được tin tức, khi đó đám lính NB đã bắt đầu để hương thân đào cổ mộ kia lên rồi.
Râu quai nón mở miệng nói.
- Các người không đến Thánh Kinh sơn nhờ đạo sĩ đến đây giúp sao?
Tả Đăng Phong trầm ngâm một lát rồi lại hỏi.
- Vương chân nhân cùng mấy đệ tử lợi hại đều đã rời khỏi đạo quán, nghe nói đã đi Nam Kinh. Lại họ cho dù bọn họ có đó thì chúng tôi cũng không thể liên lụy bọn họ được, bọn họ có môn có phái, không giống chúng tôi đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì chạy.
Râu quai nón lắc đầu mở miệng.
Tả Đăng Phong nghe vậy liên tục gật đầu, hắn và râu quai nón giống nhau đều không muốn liên lụy đến người khác. Ngoài ra, Ngân Quan cùng những cao thủ khác của Toàn Chân phái đã đi đến Nam Kinh hẳn là đến đó để cứu người, Nam Kinh cách nơi này rất xa, giết địch kháng NB không ngờ lại liên lụy đến những người trong đạo quán.
- Người anh em, nếu không thì hãy giúp chúng ta một tay đi, võ công của cậu cao cường, có cậu giúp đỡ thì chúng ta nhất định cứu được hương thân ra.
Râu quai nón là một hán tử sang sảng, trực tiếp mở miệng nhờ tdp giúp đỡ.
Tả Đăng Phong nghe vậy không có lập tức đáp ứng, hắn đang tự hỏi, mục đích đội du kích là cứu người, mà mục đích của hắn là tìm Thuần Dương hộ thủ kia, mục đích 2 bên không giống nhau, cần phải coi lại.
- Nếu các người tấn công chính diện thì có thể chống đỡ bao lâu?
Tả Đăng Phong trầm ngâm thật lâu, sau đó mở miệng hỏi.
- Chúng ta ít người, không thể tấn công chính diện được.
Tên trung niên bên cạnh nói.
- Các người tấn công ở chính diễn, hấp dẫn lực chú ý của quân địch, tôi sẽ đến bên cạnh, thừa dịp hỗn loạn mà xông vào cứu thôn dân ra.
Tả Đăng Phong mở miệng nói.
- Được, dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn hương thân bị đám lính NB giết được.
Râu quai nón gật đầu đáp ứng, tên trung niên bên cạnh nghe vậy muốn ngăn cản, do dự một lát cuối cùng là vẫn không nói ra.
- Nhưng có một điều kiện, các người phải ở trên này ít nhất là 20’.
Tả Đăng Phong nâng tay mở miệng.
- Cứu người không cần phải tốn nhiều thời gian như vậy chứ?
Tên trung niên là người thông minh, đoán ra Tả Đăng Phong có điều muốn giấu bọn hắn.
- Tôi còn muốn đi vào cổ mộ kiếm một thứ.
Tả Đăng Phong nhíu mày nhìn tên trung niên này.
- Cậu đây là lợi dụng chúng tôi, cậu có biết nếu ở đây 20’ thì chúng tôi sẽ tổn thương bao nhiêu người không?
Tên trung niên tỏ ra bất mãn.
- Tôi giúp các người cứu thôn dân, các ngươi giúp tôi keo dài thời gian, rất công bằng.
Tả Đăng Phong cười lạnh mở miệng.
- Cậu cũng là người TQ, cứu đồng bào của mình là nghĩa vụ của cậu, tại sao cậu lại dùng việc này để làm giao dịch?
Đối với thái độ của Tả Đăng Phong thì tên trung niên này tỏ ra rất bất mãn.
- Bọn họ chưa từng cho tôi ăn, chưa từng cho tôi quần áo để mặc, tôi không nợ bọn họ, vì sao tôi phải có nghĩa vụ?
Tả Đăng Phong lại cười lạnh, sở dĩ đội du kích có cảm tình như vậy là bởi vì thôn dân một mực âm thầm cứu tế bọn hắn.
- Cậu…
Tên trung niên không phản bác được.
- Được rồi, không cần nói nữa, 20’ thì 20’, nhưng mà cậu nhất định phải cứu thôn dân ra.
Râu quai nón nói.
- Được, sau 5’ nữa thì các người hãy nổ súng rồi cứ ở đây 20’
Tả Đăng Phong nhìn đồng hồ trong tay, sau đó vẫy vẫy tay 13 rồi cùng nó chạy đi.
Tốc độ của Tả Đăng Phong rất nhanh, sau khi đi vào sườn Đông của núi thì hắn đứng lại, chờ phía Bắc vang lên tiếng súng thì hắn quay đầu lại, phát hiện đội du kích đã vọt ra từ trong bụi cỏ, chạy tới phát động công kích.
Một màn này khiến cho Tả Đăng Phong nghi hoặc, lúc trước hắn vẫn cho rằng đội du kích núp ở trong bụi cỏ nổ súng, không nghĩ tới bọn họ lại vọt ra. Bất quá rất nhanh Tả Đăng Phong liền đoán được nguyên nhân, súng của bọn họ bắn rất gần, cho nên bọn hắn mới vọt ra, thật sự là muốn lấy cứng đối cứng.
Sau khi tiếng súng vang lên, đám lính NB bắt đầu tiến lên, sườn Đông liền xuất hiện lỗ hổng, Tả Đăng Phong lập tức mang theo 13 xông về phía trước, khoảng cách 2km, ánh sáng không rõ. Rất nhanh Tả Đăng Phong đã đi đến chỗ cổ mộ, lúc này 13 đã chạy tới rồi chui xuống dưới phía quân xa, mà Tả Đăng Phong thì thừa dịp loạn chạy tới hầm mộ.
Sở dĩ Tả Đăng Phong không có giết đám lính NB để cứu thôn dân là bởi vì nếu dân chúng chạy ra hết thì hắn sẽ bại lộ hành tung, khi hắn xen lẫn vào trong hơn 300 thôn dân này thì không ai sẽ chú ý đến hắn.
Tả Đăng Phong nhanh chóng chạy về phía hầm mộ, 13 từng ở trong tòa cổ mộ này 3000 năm, Tả Đăng Phong muốn nhìn xem nó có hình dạng gì.
[/COLOR]