Tàn Bào

Chương 111: Quyết đấu âm dương.(1)

Chương Trước Chương Tiếp

103: Quyết đấu Âm Dương.(1)

Phương pháp di chuyển nhanh chóng có hai cách, một là dựa vào thể lực để chạy trên mặt đất, cách thứ hai là mượn lực sau khi lăng không để lướt tới trước – phương pháp này cần có linh khí trợ giúp. Mà cách thức di chuyển của Đằng Khi lại khác cả hai cách trên, hắn trước tiên đạp mạnh xuống đất để vọt mạnh lên không, sau đó lăng không ở độ cao vừa phải nhưng tốc độ rất nhanh.

Tả Đăng Phong thấy thế thì nhíu mày, nhanh chóng nhảy cao mười trượng né công kích. Đằng Khi thấy hắn đã ở giữa không trung liền nhảy lấy đà chụp tới, nhưng gã nhảy lên chưa đầy 20m đã rớt xuống, không chạm tới Tả Đăng Phong.

Chỉ bằng động tác này Tả Đăng Phong đã có thể xác định Đằng Khi không hề sử dụng linh khí, bởi vì chỉ cần độ qua Thiên kiếp là có thể vận hành linh khí để dừng lại giây lát giữa không trung. Đằng Khi vừa nhảy lên đã rớt xuống chứng tỏ gã không biết dùng linh khí, mà chỉ là sử dụng phương pháp nào đó kích phát tiềm năng của cơ thể mà thôi.

Tả Đăng Phong tu luyện pháp thuật có thể nói là tiến bộ thần tốc, chỉ dùng thời gian một năm đã đạt tới cảnh giới Chí Tôn. Hắn đã bắt kịp Đằng Khi từ nửa năm trước, mà Đằng Khi thì là kẻ vô dụng, không có tiến bộ gì, gã không có tu vi của linh khí mà tất cả đều dựa vào lực lượng tứ chi tương tự như ngoại môn công phu Kim Giáp.

Nghĩ đến đây Tả Đăng Phong liền hạ xuống đất, Đằng Khi thấy thế liền vung tay công kích. Lân này Tả Đăng Phong giơ quyền ra đỡ, hai cú đấm liên tiếp chạm nhau khiến cả hai đều lui ba bước.

Tả Đăng Phong bị lực đạo cực lớn của Đằng Khi đẩy lùi, hệt như hắn dự đoán. Đằng Khi tuy không có linh khí nhưng lực lượng tay chân của gã đã siêu việt thường nhân, thậm chí bỏ xa cả Đồng Giáp. Người tu đạo thường dùng linh khí để kích phát tiềm năng của cơ thể nhưng Đằng Khi lại không sử dụng được linh khí, không hiểu hắn đã dùng phương pháp nào để cường hóa bản than.

Chỉ trong giây lát sự nghi ngờ đó của Tả Đăng Phong đã có manh mối. Đằng Khi mặc quân trang để lộ ra bắp thịt hơi phồng lên, vài mạch máu ở cổ cũng lồi ra như con giun, trên da lại có mấy chấm tròn màu đỏ. Trước đây Tả Đăng Phong từng thấy qua dấu hiệu này, hắn biết đấy là lỗ kim, nói cách khác Đằng Khi rất có khả năng đã tiêm thuốc gì đó vào cơ thể gã.

Đằng Khi vừa đẩy lui được Tả Đăng Phong liền lộ vẻ hoan hỉ, lần thứ hai vung quyền lao đến. Gã chỉ sử dụng cách đánh nhau vật lộn của quân đội mà không biết võ công gì hết.

Tả Đăng Phong lần nữa đối công, đôi bên lại lui về sau. Tuy nhiên lần này Tả Đăng Phong lập tức lăng không bay lên, hắn có nhiều nghi vấn cần tự giải quyết nen tạm thời không muốn dây dưa với Đằng Khi.

Đằng Khi thấy Tả Đăng Phong nhảy lên không thì cũng không công kích nữa, gã biết mình không làm gì được nên chỉ có thể chửi bới nhục mạ bằng những lời khó nghe nhất. Gã sử dụng tiếng TQ nên nhiều người hiểu, những kẻ vây xem xung quanh cũng bắt đầu hùa theo chỉ trích Tả Đăng Phong nhát gan trốn tránh.

Tả Đăng Phong cũng không cảm thấy bất ngờ, lúc trước hắn đuổi theo chửi với Đằng Khi vài ngày khiến gã mất hết thể diện mà người NB bản thì lại vô cùng coi trọng thể diện – điều đó đối với Đằng Khi có thể nói là vô cùng nhục nhã. Thế nên gã đương nhiên muốn trả lại nỗi nhục này.

Quan sát kĩ lưỡng một hồi Tả Đăng Phong nhận thấy hai tay Đằng Khi không đều nhau, tay phải rất to còn tay trái thì khô héo (Cái này do tích cực qwerty chứ luyện công mắm gì ), có thể thấy được gã đeo Thuần Dương thủ lệnh đã phải chịu nhiều thống khổ, mà sở dĩ gã có thể chịu đựng được hẳn là do lúc trước bị vũ nhục nặng nề.

Mặt khác, quân xâm lược NB có đám gọi là bộ đội phòng dịch chuyên tiến hành thí nghiệm sinh hóa cơ cấu siêu vi trùng và cơ thể con người, bọn chúng thí nghiệm nhằm nghiên cứu cải tạo thân thể con người, rất có khả năng đám người đó đã tạo ra dược vật kích thích tiềm năng gì đó. Đằng Khi lúc trước chịu nhục, gã luôn muốn rửa nhục nên bất kì phương pháp nào chỉ cần có thể tang thực lực bản thân thì gã đều dám thử, cái giá lớn đến mấy gã cũng nhận.

Nghĩ vậy Tả Đăng Phong thầm nhíu mày, Đằng Khi sở dĩ có ngày hôm nay tất cả đều do hắn ép gã, lúc trước không phải tại Tả Đăng Phong đuổi theo sỉ nhục khắp nơi thì Đằng Khi cũng không phải chó cùng rứt giậu như bây giờ. Qua lần này Tả Đăng Phong rút ra được một bài học, đó là khi chưa giết được đối phương thì tốt nhất vẫn không nên chọc giận đối phương.

Tả Đăng Phong đứng thẳng giữa không trung nhíu mày suy nghĩ mặc kệ đám người bên dưới lớn tiếng chửi bậy. Hắn không bận tâm, trước nay hắn sẽ không mù quáng xuất thủ khi chưa nắm chắc, hắn thích nghĩ trước làm sau hơn là làm xong phải lo lắng.

Mặt khác, hắn đột nhiên nhận ra lúc trước Đằng Khi đều dùng tay trái để xuất chưởng. Năm xưa ở Thanh Thủy quan Đằng Khi cũng dùng tay trái đâm hắn, có thể thấy được gã vốn thuận tay trái, mà Thuần Dương thủ lại mặc định phải đeo ở tay trái, người bình thường dùng tay trái sẽ không được tự nhiên nhưng đối với Đằng Khi thì lại vô cùng phù hợp. Chuyện này khiến Tả Đăng Phong chỉ biết lắc đầu cười khổ, Thuần Dương thủ tựa như sinh ra để dành cho tên kia vậy.

Nghĩ thông suốt Tả Đăng Phong liền hạ xuống, thực tế mấy chục giây ngây người trên không vừa qua chỉ là hắn có điều cần ngẫm nghĩ chứ không phải khiếp chiến, bây giờ dù Đằng Khi có dùng dược vật kích phát tiềm năng cộng với Thuần Dương Thủ cũng không phải đối thủ của hắn nữa, bởi vì dùng dược vật có một yếu điểm lớn, đó là linh khí không thể xuất ra ngoài, nhất định phải tiếp xúc với thân thể đối phương thì mới có thể đưa dương khí ẩn chứa trong Thuần Dương thủ vào trong cơ thể.

Hai người tiếp tục vật lộn, đám người xem cuộc chiến nản luôn, bởi vì chiêu số đôi bên chẳng đẹp mắt gì. Đằng Khi tốt xấu còn có thể dùng mấy chiêu học được trong quân đội còn Tả Đăng Phong thì không biết một chiêu số nào. Hai bên công thủ lẫn lộn dường như không có tính toán nhưng thực tế mỗi một quyền của họ đều vô cùng ngoan độc, bất quá động tác không đẹp nên mọi người cũng không nhìn ra.

[/COLOR]

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)