Tân An Quỷ Sự

Chương 99: Lãnh ngọc

Chương Trước Chương Tiếp

“Đó là ai?” Lưu Tự Đường nhìn thấy vẻ mặt đau buồn của Hề bá, vì vậy bèn nhỏ tiếng hỏi ông ấy, sợ làm quấy nhiễu đến ký ức của ôngHề bá yên lặng nhìn hũ tro cốt một lúc lâu, đôi mắt vàng đục gần như trở nên mơ hồ, nhưng lúc này, ông ấy lại đột nhiên nhẹ nhàng nở một nụ cười: “Thật ra cũng không phải chuyện khủng khiếp gì lắm đâu, tất cả đều bắt nguồn từ việc người ở trong hũ đựng tro cốt này quá cố chấp, sau khi chết cũng không chịu yên nghỉ mà quậy cả thôn đến mức gà bay chó chạy, thậm chí còn xảy ra án mạng, vì vậy dân làng mới tránh né hũ đựng tro cốt này”

“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra mà có thể khiến cho dân làng sợ hãi đến mức đó?”

“Nàng ta tên là Lãnh Ngọc, là đứa con gái duy nhất của lão gia, từ nhỏ đã được chiều chuộng nên tính cách mới trở nên kiêu ngạo. Sau khi Lãnh lão gia qua đời, Lãnh tiểu thư bèn bỏ tập thể sống một mình, rất ít khi qua lại với dân làng, thỉnh thoảng gặp ai ở trên đường cũng không nói quá nhiều mà chỉ lạnh lùng nhìn người ta một cái rồi rời đi, thật sự rất phù hợp với từ “Lãnh” trong tên của nàng ta”

“Nếu như đã không thích tiếp xúc với người khác, vậy tại sao cái chết của nàng ta lại liên quan đến cả ngôi làng này chứ?” Lưu Tự Đường khó hiểu hỏi.

“Mùa đông năm đó rất khô hạn, ngay cả Ngọc Hà cũng sắp cạn khô, chỉ còn lại đầm nước cạn có thể gắng gượng duy trì lượng nước sinh hoạt cho người dân trong thôn. Nhưng vào ngày Đông Chí, ngay cả đầm nước duy nhất cũng bị đóng băng và chỉ để lại một khe hở băng nhỏ ở giữa. Vào ngày đó, gần như tất cả mọi người ở trong thôn đều vây quanh bên bờ Ngọc Hà than ngắn thở dài, mọi người không biết sau khi vũng nước này đã đóng băng sẽ phải đi lấy nước ở nơi nào. Lúc đó ta cũng ở trong đám đông và đang cãi vã với Nghiêm lão đầu về chuyện lấy nước ở đâu đến mặt đỏ tía tai, thế nhưng ngay vào lúc này, không biết có người nào đã kêu lên: “Sao Lãnh tiểu thư… lại đi lên mặt băng thế kia” Ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy nàng ta. Nàng ta mặc một trường bào rất rộng màu trắng và đi trên mặt băng một cách cẩn thận dè dặt, trong tay còn cầm một thùng gỗ”

“Chẳng lẽ nàng ta muốn lấy nước từ trong khe băng sao?” Lưu Tự Đường không nhịn được mà ngắt ngang lời của Hề bá.

Hề bá gật đầu với vẻ mặt nghiêm trọng: “Tính tình của nàng ta rất lầm lì, bình thường không chịu tiếp xúc với người khác, vì vậy cho dù gặp phải chuyện khẩn cấp cũng không chịu hạ mình để nhờ người khác giúp đỡ, ta nghĩ chắc hẳn nàng ta vô cùng cần nước, không thể kiên trì nữa, bất đắc dĩ lắm mới một mình bước lên mặt băng lấy nước. Thế nhưng mặt băng vừa trơn vừa lạnh, nàng ta đứng ở nơi cách khe băng khoảng chừng một thước rồi ném chiếc thùng gỗ vài lần cũng không thể ném thùng vào trong khe hở được. Ta thấy thật sự rất nguy hiểm nên đã đứng trên bờ gọi nàng ta: “Lãnh tiểu thư, cô hãy bỏ cuộc đi, lát nữa chúng ta tìm vài nam nhân trẻ tuổi đập vỡ mặt băng là có thể lấy được nước rồi” Nhưng nàng ta không thèm nhìn ta một cái mà giả vờ không nghe thấy lời khuyên can của ta rồi bước từng bước về phía khe hở để ném chiếc thùng vào, nếu như không ném trúng thì kéo nó lại và tiếp tục ném. Nàng ta cứ ném đi ném lại khoảng mười lần, khi thấy cách này thật sự không ổn thì nàng ta chỉ đành di chuyển về phía trước, sau đó hít sâu một hơi và ném thùng gỗ qua đó lần nữa. Lần này nàng ta dùng sức rất mạnh nên chiếc thùng gỗ đã rơi xuống nước đúng như ý muốn của nàng ta, thế nhưng cả người của nàng ta cũng nhào về phía trước theo chiếc thùng và rơi vào trong khe băng trong tiếng kinh hô của mọi người. Lúc này tất cả mọi người đều trở nên hoảng loạn và tranh nhau chạy tới bên hồ muốn cứu nàng ta từ trong hồ băng ra, thế nhưng nhiều người cùng lúc bước lên khiến mặt băng không chịu nổi nữa, nó bỗng chốc nứt thành một đường khiến bọn ta sợ hãi lập tức nhảy lại lên bờ, mọi người đều ngây ngốc đứng đó mà không biết nên làm gì mới tốt. Nếu như bước lên thì thật sự rất nguy hiểm, nếu như không bước lên thì cũng không thể trơ mắt đứng nhìn Lãnh tiểu thư chết đuối dưới sông. Ngay vào lúc mọi người đều đang lưỡng lự thì chợt nghe thấy những tiếng “lộp bộp lộp bộp” truyền đến từ trên mặt băng. Thì ra Lãnh tiểu thư vì để tự cứu lấy bản thân mà đưa cả hai tay cố gắng bám vào tảng băng trôi để bò lên, thế nhưng lớp băng vốn dĩ không chắc chắn, nó bị nàng ta đè lên liền lập tức vỡ vụn và rơi xuống nước, còn Lãnh tiểu thư cũng rơi lại vào trong nước theo tảng băng”

“Sau đó thì sao?” Lưu Tự Đường vừa tưởng tượng cảnh tượng đó vừa lo lắng hỏi.

“Những người trên bờ nhìn thấy tình huống này cũng không dám bước về phía trước, bởi vì mọi người đều nhận ra mặt băng không hề chắc chắn như bọn ta nghĩ, đặc biệt là vòng tròn ngay cạnh khe băng kia vô cùng mỏng manh, vì vậy căn bản không thể đứng ở đó để kéo nàng ta ra khỏi mặt nước được. Bọn ta nhanh chóng hét lớn với những người bên ngoài và bảo bọn họ tìm dây thừng và cây gậy, thế nhưng làm sao đến kịp nữa, hơn nữa mọi người đều ngầm hiểu rõ, cho dù có tìm được dây thừng và cây gậy thì cũng không có người nào dám đi đến mặt băng đưa nó cho nàng ta. Một loạt tiếng băng nứt vỡ và tiếng rào rào của người rơi xuống nước lại truyền đến bên tai bọn ta, vị Lãnh tiểu thư kia cứ cố gắng bò lên hết lần này đến lần khác, rồi lại không ngừng bị rơi xuống lớp băng vỡ vụn. Ta cứ như vậy mà nhìn nàng ta tiêu hao hết sức lực ở trong con sông băng, thậm chí làn da nàng ta cũng dần dần trở nên tím tái. Cuối cùng, nàng ta chậm rãi trượt xuống, thế nhưng ngón tay vẫn sống chết bám chặt vào tảng băng ở bên cạnh như thể không cam lòng bản thân cứ như vậy mà chết đi. Một lúc lâu sau, bàn tay của nàng ta mới biến mất ở trên mặt băng, nhưng mà những ngày sau đó, ta vẫn không thể nào quên được mười ngón tay trắng xanh và những móng tay đã bị đông cứng đến tím tái kia. Ta không biết lúc đó nàng ta đã tuyệt vọng đến mức nào, hoặc là nàng ta căn bản không hề hy vọng gì vào bọn ta, bởi vì trong cả quá trình từ lúc còn sống đến khi chết đi, nàng ta không hề kêu cứu một tiếng nào”

Lưu Tự Đường rùng mình một cái: Bị đông lạnh đến chết, không, là bị đông lạnh đến chết dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, một cái chết thê thảm biết bao nhiêu, nàng ta chỉ muốn lấy một thùng nước mà thôi, làm sao có thể nghĩ đến chuyện thùng nước kia sẽ lấy đi mạng sống của mình chứ?

“Các ngươi phát hiện thi thể bằng cách nào?”

“Bởi vì mặt băng vẫn chưa đông cứng nên không có ai dám đi vớt thi thể, nhưng vào ngày hôm sau sau khi nàng ta qua đời, bầu trời đã có tuyết rơi xuống, nạn hạn hán cũng được giải quyết nhờ điều này, vào đầu xuân, mặt băng tan chảy, nước sông được giải phóng, cả dòng sông Ngọc Hà lại khôi phục dáng vẻ tràn đầy sức sống như thường ngày. Vào một ngày nọ, một người dân đang câu cá bên bờ, dây câu đã móc được thứ gì đó nhưng dù kéo thế nào cũng không thể kéo về được, cuối cùng dây câu cá bị đứt, thứ đó cũng từ từ nổi từ dưới sông lên. Là nàng ta, nàng ta vẫn mặc áo bào màu trắng kia, chẳng qua áo bào kia dã bị nước thấm vào đến mức trương phình, ống tay áo như đang tung bay trong gió. Chắc hẳn bởi vì bị nhốt trong băng nên vẻ ngoài của nàng ta vẫn không thay đổi một chút nào mà vẫn giữ dáng vẻ lạnh lùng và cao quý như lúc còn sống, thế nhưng đôi mắt lại nhắm chặt, khi nổi lên mặt nước thì bên khóe mắt mũi miệng còn chảy ra máu tươi”

“Nếu như thi thể đã xuất hiện thì các ngươi phải chôn cất nàng ta đàng hoàng chứ, tại sao lại phải đốt thành tro và đậy kín trong hũ đựng tro như thế này?”

“Bởi vì đã có người chết”

“Người chết ư?”

“Mặc dù cái chết của nàng ta không hề liên quan đến dân làng, thế nhưng trong lòng mọi người vẫn cảm thấy có lỗi với nàng ta, dù sao thì ai ai cũng trơ mắt nhìn nàng ta bỏ mạng dưới sông băng, hơn nữa nàng ta cũng không có ai chăm sóc, vì vậy sau khi phát hiện thi thể của nàng ta thì mỗi nhà trong thôn làng đều quyên góp một chút ngân lượng, sau đó mua một cỗ quan tài và chôn cất nàng ta. Thế nhưng vào ngày thứ ba sau khi nàng ta được chôn cất thì cháu trai của Bạch gia lại chết đuối dưới Ngọc Hà, cái chết của thằng bé giống hệt với Lãnh tiểu thư, cũng mất mạng trước ánh mắt của mọi người”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)