Nghiêm Điều Nhi lau nước mắt, sau đó dập đầu liên tục với Lưu Tự Đường, Lưu Tự Đường vội vàng kéo hắn ta lại, không để cho Nghiêm Điền Nhi dập đầu nữa“Chàng trai, có phải lộ phí và túi của ngươi đã bị cuốn đi rồi không? Nếu không có việc gì gấp, hay là ngươi ở lại thôn ta nghỉ ngơi mấy ngày rồi hẵng lên đường, ngươi thấy sao?”
Một giọng nói mang theo vẻ tang thương vang lên, sau đó một người bước ra khỏi đám đông, người đó mặc một bộ đồ xanh dương, lưng thẳng tắp, nhìn có vẻ đã tầm sáu mươi, thế nhưng giọng nói lại rất vững vàng, khiến người khác tưởng ông ta là một người trung niên.
“Tổ phụ, cuối cùng người cũng đến rồi” Nhìn thấy người đó tiến vào, đứa trẻ đứng bên cạnh Lưu Tự Đường chạy nhào về phía đó rồi vùi đầu vào trong lòng ông ấy: “Tổ phụ, tại sao sau khi chết lại chảy máu vậy?”
Ông ấy không trả lời câu hỏi của cậu bé mà kéo cậu ra sau lưng, ông ấy vẫn nhìn nhìn chằm chằm về phía Lưu Tự Đường, có vẻ như đang đợi hắn ta đáp lại lời đề nghị của mình. Lưu Tự Đường bất đắc dĩ giơ hai tay: “Đúng là bây giờ ta không tiện đi tiếp nữa, vậy làm phiền ông tìm cho ta một nơi để ta nghỉ ngơi vài ngày vậy”
Ông già kia cũng vui vẻ gật đầu: “Nếu ngươi không chê, vậy cứ ở lại chỗ ta vài ngày đi, trong nhà ta chỉ có ta và đứa cháu này thôi, cũng tiện cho ngươi nghỉ ngơi”
Lưu Tự Đường cúi đầu hành lễ: “Vậy ta cung kính không bằng tuân lệnh”
“Hề bá, ông thấy phải xử lý hậu sự cho lão Nghiêm như thế nào đây? Nhà ông ấy chỉ có Điền Nhi và vợ nó, vài ngày nữa là vợ nó sinh rồi, sợ là không giúp được” Có người lên tiếng hỏi.
Ông lão được gọi là Hề bá suy tư một lúc, sau đó chỉ tay vào mấy người trong đám người kia: “Nhị Thành Tử, Bạch Dũng, Dư Xán Nhi, lát nữa mấy người các ngươi đưa lão Nghiêm về nhà, thay một bộ đồ sạch sẽ cho ông ấy, ngày mai đưa vợ các ngươi đến Nghiêm gia để lo chuyện hậu sự. Sáng mai ta và Điền Nhi sẽ lên trấn mua một chiếc quan tài, sau đó sẽ chọn một nơi tốt để chôn cất lão Nghiêm. Ông ấy đã khổ cực cả một đời rồi, nhất định phải làm hậu sự thật tử tế, cũng là để cho ông ấy an lòng”
Mọi người đều đồng ý, sau đó bắt đầu làm theo chỉ dẫn của Hề bá. Đột nhiên Lưu Tự Đường nhớ ra, vì vậy nói với Hề bá: “Ngày mai khi đi chọn đất làm mộ có thể cho ta đi cùng không?”
Hề bá hiền từ nhìn hắn ta: “Chàng trai, ngươi đã tận tâm tận lực với lão Nghiêm rồi, ngày mai cứ nghỉ ngơi đi, chuyện chọn đất cứ giao cho ta là được rồi”
“Ông hiểu lầm rồi, thực ra ra muốn chọn một phần mộ cho một người khác”
Hề bá nhíu mày: “Chẳng lẽ còn có người khác mất mạng vì lật thuyền sao?”
Lưu Tự Đường vội vàng lấy chiếc hũ ở trong túi trên vai xuống: “Không giấu gì ông, hôm nay lúc ông Nghiêm chèo thuyền đã đi qua một cây cầu nhỏ, không cẩn thận dùng cây chèo thuyền đánh vỡ một hũ tro cốt, tro cốt trong hũ này bị nước cuốn đi phân nửa, chỉ còn lại một chút này nên ta đã thu gom nó lại một chỗ. Ta không biết người trong hũ là ai, nhưng cũng không thể vứt bỏ người ta đi được, vì vậy ta đưa chút tro cốt còn lại về đây, muốn tìm một nơi tốt để đắp cho người này một phần mộ”
Vừa dứt lời, toàn bộ dân làng đều im lặng như tờ, ngay cả mấy người đang vác thi thể cũng quay đầu lại nhìn Lưu Tự Đường, biểu cảm trên mặt vừa kinh hãi vừa mang theo vẻ tuyệt vọng.
Dường như trừ Lưu Tự Đường là đang còn sống ra, những người còn lại như chết lặng.
Không biết mất bao lâu mới có một giọng nói run rẩy, lí nhí vang lên: “Hề bá, lẽ nào… Hũ cốt này… Lẽ nào là nàng ta… Là nàng ta sao?” Khi nói đến từ “nàng ta”, giọng nói đó thấp xuống, giống như không thể thốt thành lời.
Lúc này, Hề bá đang đờ người ra mới giật mình bừng tỉnh, ông ấy cố gắng mở miệng, nhưng mất một hồi lâu vẫn không nói ra được gì.
Lưu Tự Đường nghi ngờ nhìn về mấy người dân làng đang ngây người kia, sau đó miễn cưỡng nở một nụ cười: “Tại sao các vị lại có vẻ kinh hoàng như vậy? Chẳng lẽ các vị biết người trong hũ cốt này sao?”
Câu này giống như một tia sét đánh thẳng lên đầu đám người kia, có mấy người nhát gan đã ngồi thụp xuống đất khóc lóc.
Lưu Tự Đường thấy vậy thì không dám hỏi nữa, nhưng hắn ta vẫn giữ yên cánh tay cầm tro cốt, giờ hắn ta rụt tay về cũng không được mà không rụt về cũng không xong.
Vẫn may cuối cùng Hề bá cũng đã thoát ra được khỏi cơn sợ hãi, ông ấy khoát tay với đám người kia: “Mọi người đừng căng thẳng, để ta nghe ngóng rõ mọi chuyện đã rồi tính tiếp” Thấy mấy người đang khóc đã im lặng, Hề bá mới quay sang hỏi Lưu Tự Đường: “Chàng trai, vị trí hũ tro cốt này là ở đâu vậy?”
“Ở một cây cầu cách đây không xa, cây cầu đó rất hẹp, rất thấp, hơn nữa lúc đó gió to nên ông Nghiêm mới bất cẩn đánh đổ nó”
Nghe vậy, đám thôn dân không hẹn mà cùng lùi về sau, dường như câu nói này đã đánh gãy xương cốt họ.
“Không phải chứ, xung quanh hũ tro cốt đó đều được quây gạch xanh, làm sao có thể bị mái chèo đánh trúng được chứ?” Hề bá nghi ngờ hỏi.
“Ta cũng không biết, tình hình lúc đó rất khẩn cấp, ta chỉ lo nhìn thuyền, không hề biết hũ tro cốt đó bị mái chèo đánh trúng như thế nào” Câu này của hắn ta rất lưu loát, nói xong thì hắn ta lại đổi giọng: “Không biết tại sao các vị lại lo sợ việc hũ tro bị rơi xuống như vậy? Chẳng lẽ trong hũ tro này là một con yêu quái sao?”
Hề bá miễn cưỡng cười: “Chuyện này kể ra thì dài lắm, đợi lúc nào đến nhà ta sẽ kể cho ngươi biết. Mọi người cũng giải tán đi, trời cũng tối rồi, bọn trẻ cũng mệt mỏi hết rồi, có chuyện gì mai hẵng bàn bạc tiếp”
“Vậy hũ tro này…” Lưu Tự Đường vẫn đang giơ nó lên, tay cũng đã tê rần.
Mí mắt Hề bá khẽ giật, cuối cùng vẫn phải mỉm cười, thở dài một hơi: “Tạm thời ngươi cứ đưa nó đến để ở nhà ta đi, chuyện đã đến thì có tránh thế nào rồi cũng đến thôi”
Đêm đã khuya, Hề Thành ngáp liên tục, cuối cùng cũng không chống lại được cơn buồn ngủ mà câu chuyện kia đưa đến và dần thiếp đi mất. Hề bá đắp chăn lên bụng cậu bé, sau đó ra hiệu cho Lưu Tự Đường đi theo ông ấy đến gian bên cạnh.
Hai người cầm đèn dầu đi vào trong, ngọn đèn yếu ớt nhưng vẫn chiếu sáng được bốn góc của gian phòng. Ánh sáng vàng khiến Lưu Tự Đường cả thấy thư thái hơn rất nhiều. Hôm nay hắn ta đã trải qua quá nhiều chuyện, cơ thể đã vô cùng mệt mỏi, vừa nãy lúc ăn cơm đã cảm thấy rất buồn ngủ, nếu không phải còn băn khoăn chuyện hũ tro thì chắc hắn ta đã ngủ còn nhanh hơn cả Hề Thành rồi. Hắn ta cẩn thận lấy hũ tro ra: “Hề bá, thứ này bỏ đâu thì được đây?”
“Gian phòng này có một điện thờ, để ta đưa nó vào trong đó”
Lưu Tự Đường gật đầu, nhìn ông ấy đặt hũ tro vào trong điện thờ, sau khi thấy ông ấy thắp ba nén nhang thì mới hỏi: “Ta biết hỏi chuyện này thì có hơi đường đột, nhưng mà…”
“Ta thực sự có quen với người trong hũ cốt đó” Hề bá nhìn hắn ta rồi chậm rãi nói.