Tân An Quỷ Sự

Chương 97: Chó đá

Chương Trước Chương Tiếp

Lưu Tự Đường nheo mắt nhìn vào trong miếu, nhưng tiếc rằng ánh sáng quá mờ nên hắn ta không nhìn rõ được, đành phải bỏ cuộc. Đúng lúc này, một ngọn gió thổi tới sau lưng rồi luồn vào cổ áo hắn ta. Lưu Tự Đường quay đầu lại thì nhìn thấy sương mù trên sông lại trở nên dày đặc, toàn bộ xung quanh trở nên mơ hồ, khiến hắn ta không khỏi cảm thấy sợ hãi“Soạt” Đột nhiên cánh tay của ông lái thuyền ở trong chiếu cỏ rơi ra ngoài và rũ xuống trước ngực hắn ta.

“Ta không biết nguyên nhân cái chết của ông là gì, nhưng ta đưa ông về là để tìm người nhà của ông, xin ông đừng làm chuyện gì quái gở” Hắn ta lẩm bẩm, sau đó đặt cánh tay vào lại trong chiếu rồi chạy nhanh về phía có ánh lửa.

Sau khi chạy được tầm trăm thước, cuối cùng hắn ta cũng đã đến một nơi khác. Hắn ta vừa thở phào một hơi thì đã bị hai bóng đen đứng hai bên đầu cầu dọa sợ, không dám bước về phía trước nữa.

Lưu Tự Đường nín thở nhìn hai bóng đen kia một hồi lâu, cuối cùng lại bật cười, bởi hai thứ đó không phải người cũng chẳng phải ma mà chỉ là hai bức tượng hình con chó. Chúng cao bằng nửa người, trên đầu mỗi con đều được buộc một dải vải đỏ, nhìn qua giống như hai người phụ nữ đang đi chợ.

Lưu Tự Đường thầm mắng mình nhát gan, tốt xấu gì hắn ta cũng là một quan tứ phẩm ngự tiền thị vệ đới đao, vậy mà lại bị hai bức tượng hình con chó dọa sợ. Nếu để người khác biết được chắc sẽ trở thành vết nhơ cả đời.

Hắn ta bất lực cười, khẽ lắc đầu, sau đó lại nhìn về ánh sáng mờ ảo ở phía trước. Hắn ta bước nhanh về phía trước, trong lòng hắn ta, những tia sáng đó không chỉ là ánh lửa mà còn là hơi người, cuối cùng sau một buổi chiều bị giày vò, hắn cũng tìm được một người sống khác. Vì vậy, hắn ta xốc lại cái chiếu trên vai rồi bước vào nơi tràn đầy khói lửa của nhân gian kia.

Một khu chợ xuất hiện trước mặt hắn ta, nơi này bán rất nhiều thứ, từ đồ ăn cho đến đồ bằng ngọc, còn có cả quần áo, quạt. Nơi đây còn tấp nập hơn cả những hàng bán ven đường, đương nhiên là cũng có những vị khách đi qua đi lại, họ tụ tập thành từng nhóm đứng trước sạp hàng, tiếng mặc cả vang lên không ngớt.

Lưu Tự Đường kinh ngạc nhìn, hắn ta đã ngần này tuổi rồi nhưng chưa từng thấy một phiên chợ đêm nào tấp nập đến vậy. Hắn ta ngạc nhiên đến nỗi quên mất mình còn vác một người mới chết trên vai. Hắn ta bước về trước kéo tay một đứa trẻ rồi hỏi: “Này tiểu tử, sao các ngươi lại không buôn bán vào buổi sáng mà lại tụ tập vào ban đêm vậy?”

Đứa trẻ đó đang cắn một xâu kẹo hồ lô, cậu bé không hề ngẩng đầu lên nhìn hắn ta mà chỉ đáp: “Ngươi đúng là đồ không có kiến thức. Nghe mấy người đi trước kể lại, trước đây chợ đêm còn náo nhiệt hơn bây giờ nhiều. Lúc đó mọi người đều không mang theo bạc, nhà nào cũng đưa đồ của nhà mình ra đổi đồ với người ta. Nghe nói đôi lúc còn có thể đổi cả trân châu to bằng nắm tay đấy!”

“Hóa ra là có phong tục như vậy” Lưu Tự Đường gật đầu nói.

“Há há, thừa nhận là mình thiếu kiến thức rồi đúng không?” Đứa trẻ đó ngẩng đầu lên, lúc nhìn thấy Lưu Tự Đường đang cõng một cái chiếu thì há hốc miệng, một hồi lâu sau vẫn chưa khép lại được, xâu kẹo hồ lô trong tay cũng rơi xuống: “Ngươi… Ngươi đang cõng lão Nghiêm sao?”

“Quả nhiên ông ấy là người nơi này” Lưu Tự Đường đặt chiếc chiếu cỏ xuống, nhẹ nhàng lật mở chiếc chiếu ra, giống như sợ sẽ làm phiền đến người đã khuất.

“Lão Nghiêm… Lão Nghiêm chết rồi!” Nhìn thấy thi thể thẳng tắp kia, đứa trẻ kinh hãi kêu lên một tiếng. Ngay sau đó cả khu chợ sau lưng nó im bặt, ánh lửa chiếu lên từng gương mặt đầy hoảng sợ. Những người đó đều đang nhìn về phía Lưu Tự Đường, miệng há hốc, cơ thể cứng đờ.

“Là lão Nghiêm thật sao?” Không biết là ai lên tiếng đầu tiên, những người khác như bị lời đó đánh thức khỏi cơn mê. Họ bắt đầu dồn dập đi về phía bên này, vây quanh hai người sống cùng một người chết.

“Sao ông ấy lại chết?” Có một người trong đám người hỏi.

“Ta thuê thuyền của ông ấy để đi về phía Nam, nhưng đột nhiên lại gặp gió lớn, thuyền bị lật. Lúc ta vớt được ông ấy ra khỏi nước thì ông ấy đã không còn thở nữa rồi” Lưu Tự Đường nhìn lướt qua mấy người đang ngây người như phỗng ở trước mặt mình, giải thích tóm tắt mọi chuyện.

“Cũng đúng, đúng là sáng hôm nay trời mưa khá to”

“Nhưng mà đây là lão Nghiêm mà, ông ấy đã lái thuyền trên sông bao nhiêu năm, theo như ông ấy nói thì đi trên nước còn dễ hơn đi trên đất, sao lại có chuyện vì một chút gió mà để lật thuyền rồi chết đuối được cơ chứ? Chàng trai, ngươi nói xem thật ra đã xảy ra chuyện gì” Ông già xấp xỉ độ tuổi với lão Nghiêm lên tiếng.

Lưu Tự Đường yên lặng một lúc, sau đó nói: “Hình như… ông ấy bị rong quấn lấy, lúc tìm thấy ông ấy ở dưới đáy nước, ta kéo mãi nhưng không kéo lên được”

“Nói như vậy cũng có lý, dù sao ông ấy cũng lớn tuổi rồi, lại bị rong giữ chân, có lẽ không thể thoát ra được” Ông già hồi nãy bình luận, những người khác cũng liên tục gật đầu, ai ai cũng nhìn về phía thi thể rồi thở dài.

“Nhưng mà…” Lưu Tự Đường do dự một lúc, sau đó vẫn quyết định nói ra nghi vấn trong lòng mình.

“Nhưng mà cái gì? Chẳng lẽ cái chết của lão Nghiêm có gì kỳ lạ sao?”

“Cũng không phải là kỳ lạ, chỉ là cảm thấy không đúng lắm. Bởi lúc trước ta thấy ông ấy vẫn còn yên ổn, dù hơi sợ hãi nhưng vẫn có thể nhịn thở trong nước một lúc, nhìn qua có vẻ là người quen ngụp lặn. Nhưng sau khi ta bơi về phía đó thì ông ấy lại đột nhiên bất tỉnh”

Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh, Lưu Tự Đường nhìn về phía đám người kia, định nói gì đó nhưng lại bị tiếng gọi ở phía xa ngắt lời.

“Cha, cha”

Đám người nhường đường, để cho một đôi nam nữ thanh niên tiến vào. Lưu Tự Đường nhìn thấy người phụ nữ đang mang thai thì biết đây là con trai và con dâu của lão Nghiêm. Nam thanh niên nhìn thấy mũi miệng cha mình đều đang chảy máu thì hai chân lập tức nhũn ra, quỳ sụp dưới đất, lết đến trước dập đầu một cái: “Cha, do Điền Nhi bất hiếu, để cha tuổi cao sức yếu rồi vẫn không được ở nhà hưởng phúc, khiến cha không được tận mắt nhìn thấy cháu trai mình ra đời. Cha, cha ra đi đột ngột quá, con còn không có cơ hội gặp cha lần cuối cùng, sau này con phải làm sao đây”

Người phụ nữ kia cũng định quỳ xuống nhưng người bên cạnh đã đỡ nàng ta dậy: “Cô còn đang mang thai, đừng làm tổn hại đến đứa bé, đứa bé này là người lão Nghiêm quan tâm nhất đấy, phải bảo vệ nó cho cẩn thận!”

Lưu Tự Đường thấy Nghiêm Điền Nhi khóc lóc đứt ruột xé gan thì cũng nhớ đến người cha đã mất sớm của mình, trong lòng chợt cảm thấy chua xót mà thở dài một hơi.

Có vẻ giờ người bên kia mới chú ý đến chuyện hắn ta chỉ mặc một bộ đồ chưa khô ở trên người nên vội vàng đi vào chợ lấy cho hắn ta mấy chiếc áo khô để phủ lên. Sau đó nói với Nghiêm Điền Nhi: “Vị này đã liều chết cứu cha ngươi từ dưới đáy sông lên, nếu không có hắn ta thì có lẽ chúng ta cũng không tìm được thi thể của lão Nghiêm, phải cảm tạ hắn thật tử tế đấy”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)