Nước sông tanh tưởi xộc vào miệng mũi Lưu Tự Đường, hắn ta ra sức đẩy nước trong cơ thể ra, nín thở lại rồi bơi lên trên mặt nước. Nhưng thân thuyền đã bị chìm hệt như một cái nam châm to lớn giữ chặt cơ thể hắn ta và kéo hắn xuống đáy nước. Cũng may kiếm Thanh Phù sau lưng vẫn chưa bị nước cuốn đi, Lưu Tự Đường rút kiếm ra và cắt rách quần áo từ cổ áo đến mắt cá chânKiếm Thanh Phù vô cùng sắc bén, lưỡi kiếm đi đến đâu, vải vóc rách thành từng mảng đến đấy và rơi ra khỏi cơ thể hắn ta. Hai chân Lưu Tự Đường dùng sức và đá đôi giày nặng nề ra khỏi chân. Hiện tại toàn thân hắn chỉ còn một cái trung khố, cơ thể đã nhẹ nhàng hơn không ít. Hắn ta dồn sức vào hai tay và hai chân rồi bơi về phía có ánh sáng trên đỉnh đầu.
Nhưng chỉ mới bơi được một đoạn thì mắt cá chân lại đột nhiên bị ai đó túm chặt khiến hắn ta lại chìm xuống nước một lần nữa, tất cả nỗ lực vừa rồi bỗng trở nên vô ích.
Mãi cho đến khi hai chân chạm tới lớp bùn dưới đáy sông, Lưu Tự Đường mới cố nén cơn đau quặn ở đau quặn bụng dưới và gắng gượng ổn định lại cơ thể. Hắn ta phát hiện, người vừa túm lấy mình chính là ông lão chèo thuyền, gương mặt đầy nếp nhăn của ông ta tràn đầy hoảng sợ, như ẩn như hiện trong đám rong. Lưu Tự Đường chỉ chỉ lên trên, sau đó duỗi tay nắm lấy ông ta, ý bảo mình sẽ kéo ông ta lên. Ông lão chèo thuyền gật đầu rồi lại quay đầu lại nhìn ra sau như sợ sẽ có một con quái vật nào đó bất chợt xông ra khỏi đám rong.
Lưu Tự Đường dùng kiếm Thanh Phù chém đứt đám rong quanh ông ta, sau đó dùng sức đạp hai chân lên lớp bùn, một tay khoát nước bơi lên trên. Nhưng hắn lặp lại như thế vài lần mà cơ thể ông lão chèo thuyền vẫn không nhúc nhích hệt như đang vác nghìn cân sắt đá trên người.
Đột nhiên, tay ông lão chèo thuyền rung mạnh, ông ta điên cuồng cào ngón tay của Lưu Tự Đường khiến da hắn rách toạc ra. Lưu Tự Đường cũng rất sốt ruột, tuy hắn ta biết cách nhịn thở, nhưng hắn ta đã ở dưới nước một lúc lâu rồi, dần dần không thể nhịn thêm được nữa, ngực vừa tê vừa căng như sắp nổ tung.
Hắn ta cúi đầu, muốn nhìn thử xem rốt cuộc là có chuyện gì, nhưng tay đột nhiên được thả lỏng ra, ông lão chèo thuyền được hắn ta kéo lên, nhưng hai mắt ông ta nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch, không biết còn sống hay đã chết.
Lưu Tự Đường không quan tâm được nhiều như vậy, hắn ta điên cuồng gắng sức bơi lên trên mặt sông. Lúc chỉ còn một chút nữa là sẽ bơi được tới gần nơi có ánh sáng, thì một bóng đen bất thình lình lướt qua từ bên cạnh và che khuất ánh sáng khiến toàn thân hắn ta bị bao phủ bởi bóng tối lạnh lẽo.
“Hò ơi hò…” Một tiếng hát u ám vừa du dương vừa bi thương như muốn kể lại cảnh đời bi thảm của mình, hoặc như tiếng kèn lệnh báo thù xuyên qua làn nước và lọt vào tai Lưu Tự Đường. Tiếng hát như có ma lực kỳ quái nhấn Lưu Tự Đường vào trong và quấn từng vòng quanh hắn ta. Nó xuyên qua màng nhĩ và tiến vào huyết quản, khiến máu khắp người hắn ta bừng cháy lên như lửa.
Cơ thể Lưu Tự Đường xoay trong nước và dần dần chìm xuống dưới. Hắn ta dùng chút ý thức cuối cùng còn sót lại của mình để nắm chặt tay ông lão chèo thuyền, tay kia nắm chặt kiếm Thanh Phù, tâm trí còn lại đã hoàn toàn bị bóng tối che phủ.
Tua rua kiếm chợt lóe lên ánh sáng màu đỏ mỏng manh trong bóng tối, hầu như không thể nhìn thấy được, nhưng tiếng ca lại chợt im bặt, cùng lúc đó, bóng đen phía trên cũng bỗng biến mất không còn dấu vết. Lưu Tự Đường phun ra một chuỗi bọt khí và thoát ra khỏi cơn mơ màng. Hắn ta dùng chút sức lực cuối cùng khoát tay trong nước, cuối cùng cũng có thể thò đầu lên khỏi mặt sông trước khi lồng phổi nổ tung.
Hắn ta thở hồng hộc, đã từng này tuổi, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta phát hiện không khí lại trong lành như vậy.
Lưu Tự Đường dùng sức kéo ông lão chèo thuyền lên bờ. Bất chấp cơ thể mệt rã rời, hắn ta đan mười ngón tay vào nhau và dốc sức ấn ngực ông ta.
“Phụt”. Thất khiếu của ông lão chợt phun ra máu, máu tươi bắn tung tóe lên đầy người và khắp mặt mũi Lưu Tự Đường. Hắn ta lập tức dừng động tác lại, ngồi yên không nhúc nhích cạnh ông lão.
Qua một hồi lâu, hắn ta mới nhìn về phía cơ thể đã cứng ngắc cạnh mình, dùng tay lau vết máu bên môi, trên khóe mắt của ông ta rồi đứng dậy, lạy thi thể một cái: “Xin lỗi ông, ta đã chậm một bước, ông không thể nhìn thấy cháu trai của mình được nữa rồi. Nhưng ta sẽ đưa ông về nhà, trở về với người thân của ông”
Nói xong, hắn ta bèn nhìn xung quanh, hy vọng có thể tìm được thứ gì đó để chứa cái xác. Nhưng hắn lại nhìn thấy một thứ rất quen thuộc đang lúc chìm lúc nổi trong lòng sông.
“Vò rượu” Lưu Tự Đường đứng lên, do dự không biết có nên nhặt nó về hay không. Dù sao hắn ta vẫn cảm thấy việc thuyền bị lật vừa rồi quá kỳ quặc, vô duyên vô cớ lại có sóng lớn như vậy, đây là một chuyện không hề bình thường chút nào. Không biết có phải là do hũ tro cốt đó như lời ông lão chèo thuyền nói hay không.
Hắn ta đứng do dự trên bờ một hồi lâu, cuối cùng không nỡ vứt bỏ nó trên sông nên đành lặn xuống nước và bơi tới chộp lấy cái hũ. Vào khoảnh khắc vừa chạm vào vò rượu, hắn ta chợt giật mình, bởi vì… Cái hũ này ngâm trong sông lâu như vậy mà vẫn nóng hổi, hệt như bên trong đang chứa một thứ gì đó có sinh mệnh.
Lưu Tự Đường lập tức quẳng suy nghĩ hoang đường này ra khỏi đầu và quay lại bờ. Hắn ta cởi áo khoác ngoài của ông lão chèo thuyền khoác lên người, tìm được một cái chiếu ướt đẫm quấn thi thể vào, sau đó khiêng cái chiếu lên, và đi về phía có khói bếp bay lên.
Đi được khoảng hai canh giờ, làn khói bếp dần dần tới gần hơn. Lưu Tự Đường vác thi thể đi một hồi lâu nên đã sức cùng lực kiệt, nhìn thấy nóc nhà thấp thoáng phía trước, hắn ta vui vẻ tăng nhanh tốc độ.
Ánh tà chiều dần hạ xuống núi, gió nổi lên, làn hơi nước dày đặc trên mặt sông bị thổi tan. Lưu Tự Đường thấy một cây cầu như ẩn như hiện xuất hiện phía trước. Cây cầu được làm từ cẩm thạch, đứng từ xa nhìn lại, trông nó hệt như một vầng trăng lưỡi liềm mỏng manh, trong veo khiến hoa nở người thương. Lưu Tự Đường tiến tới gần, phát hiện cây cầu đó không vắt ngang trên mặt sông, mà một đầu cắm vào trong lòng sông, đầu kia lại dẫn vào cánh rừng trong bờ sông, không nhìn thấy đầu cầu.
“Cây cầu này không dựng trên mặt sông thì có công dụng gì nhỉ?” Lưu Tự Đường thấy khó hiểu, hắn ta tiến tới, khẽ đọc ba chữ lớn được khắc ở giữa cầu: “Cầu Lai Viễn (tới xa)”
“Lai Viễn, có bằng hữu từ phương xa tới, hoan nghênh” Hắn lẩm bẩm: “Lẽ nào cây cầu này được dùng để hoan nghênh khách nhân? Thôi được, ta tạm làm một vị khách phương xa, xem thử có tìm được một chỗ để lấp đầy bụng và qua đêm không”
Nghĩ tới đây, Lưu Tự Đường vác thi thể ông lão chèo thuyền lên và xoay người đi lên cầu rồi chậm rãi đi về phía trước. Trong rừng cây tối hơn hẳn những nơi khác, hắn ta vịn tay vào thành cầu và thăm dò tiến về phía trước từng chút một. Đi được hơn nửa đường, hắn ta chợt phát hiện trong bụi cây bên tay trái có một ngôi miếu. Ngôi miếu đó rất nhỏ, bên trong được thắp hương, hiển nhiên là có người vừa thờ cúng cách đây không lâu.