Một tia sét xẹt ngang qua bầu trời xanh thẳm khiến chim chóc và cây cỏ tỉnh giấc, Tưởng Tích Tích nhìn sắc trời rồi nói với Lưu Tự Đường đang đeo bọc đồ đứng cạnh: “Hình như sắp mưa rồi, hay là vài ngày nữa Lưu đại nhân hẵng đi?”Lưu Tự Đường cầm cái mũ tre trong tay và cười với nàng ta: “Dọc đường có nhiều sông nước, ta có thể tranh thủ mưa phùn để thưởng ngoạn phong cảnh trên sông, coi như là cũng là một chuyện tốt” Nói xong, hắn ta bèn đi về phía xe ngựa đã chờ từ lâu bên ngoài: “Tưởng cô nương, ta sẽ không nhúng tay vào vụ án Trình đại nhân xét xử ở lầu Thê Phượng nữa, phiền cô nương nói lại với huynh ấy giúp ta một tiếng, rằng ta nhất định sẽ thăm dò chuyện của Hộ gia, xin huynh ấy hãy chờ tin tức của ta”
“Ta biết rồi, lần này đi, đường xá xa xôi, Lưu đại nhân hãy bảo trọng” Tưởng Tích Tích hành lễ rồi đưa mắt nhìn xe ngựa rẽ vào khúc cua, sau đó mới xoay người đi vào trong viện. Vừa mới đi được vài bước thì nàng ta chợt nhìn thấy có một thứ màu trắng nằm trên mặt đất. Tưởng Tích Tích bèn khom lưng nhặt nó lên thì phát hiện là tua rua kiếm của Lưu Tự Đường, thế là nàng ta bèn quay lại và chạy về phía xe ngựa vừa rời đi
“Lưu đại nhân, Lưu đại nhân” Nàng chạy mất hai con đường đến mức thở không ra hơi mới gọi được xe ngựa dừng lại.
Lưu Tự Đường thò đầu ra cửa sổ xe, tràn đầy kinh ngạc: “Có chuyện gì thế, sao cô nương lại hốt hoảng vậy?”
Tưởng Tích Tích ôm bụng thở hổn hển một lúc lâu rồi mới ngẩng đầu lên, đưa tua rua kiếm trắng tinh vừa nhặt được tới trước mặt Lưu Tự Đường: “Cái này… Cái này bị rơi”
Lưu Tự Đường sửng sốt, sau đó nhận lấy nó. Hắn ta nhìn chuôi kiếm của mình và nói: “Đúng rồi, đúng là tua rua kiếm của ta, ta đúng là hồ đồ mà, suýt nữa thì làm mất nó rồi, đa tạ cô nương”
Tưởng Tích Tích đang định trả lời thì lại bị tiếng sấm nhấn chìm giọng nói, thế là nàng bèn phất phất tay, ý bảo phu xe đi tiếp đi.
“Tưởng cô nương” Lưu Tự Đường thò đầu ra khỏi cửa xe: “Gần đây sức khỏe cô vẫn ổn chứ?”
“Ta vẫn khỏe, đại nhân yên tâm” Tiếng sấm vang rền liên tục vang lên, ngay sau đó, giọt nước mưa lớn bằng hạt đậu rơi xuống khiến y phục của Tưởng Tích Tích ướt sũng trong nháy mắt. Nàng ta lại quơ quơ tay với xe ngựa rồi xoay người chạy vào làn mưa bụi mờ mịt.
“A, Tưởng cô nương về rồi” Hữu Nhĩ thò đầu nhìn ra ngoài cửa, sau đó quay đầu lại báo cáo tình hình.
“Đưa tua rua kiếm cho Lưu Tự Đường rồi à?” Yến Nương thờ ơ hỏi. Nàng đứng dưới mái hiên và ngắm nhìn hàng nghìn hàng vạn giọt nước mưa đang rơi xuống, trông chúng hệt như những cây ngân châm, một khi đã rơi xuống thì sẽ cắm rễ thật sâu vào trong lòng đất.
Hữu Nhĩ vừa lắc tóc vừa đi tới khiến giọt nước mưa bắn tung tóe lên người Yến Nương: “Hai kẻ ngốc đó không hề phát hiện ra cô đã đánh tráo cái tua rua kiếm đó từ lâu rồi”
Yến Nương cau mày đạp Hữu Nhĩ một cái rồi lấy khăn tay ra lau sạch nước mưa trên mặt, trên tóc: “Về phòng mà vẩy tóc, ngươi làm y phục ta ướt hết rồi”
Hữu Nhĩ trừng mắt liếc nàng, thầm mắng quỷ hẹp hòi rồi đi vào nhà.
Yến Nương thấy hắn ta mất hứng thì rất vui vẻ. Nàng nhìn tường viện phía đối diện, trên mặt dần xuất hiện một nụ cười đầy gian xảo: “Bọ ngựa bắt ve chim sẻ chực sẵn, Trình đại nhân, ngài bảo Lưu Tự Đường đến Hộ gia, nhưng lại không ngờ được ta cũng đã tìm người đi cùng hắn ta một đoạn đường!” Nàng mở lòng bàn tay ra và nhìn tua rua kiếm hoa văn hình rồng trên tay, nụ cười dần trở nên lạnh lùng: “Thứ này đúng là không tệ, nhưng nếu ngươi có một bộ mặt thật không ai hay biết thì chắc chắn sẽ vô cùng đau đớn đấy! Dù sao thì trên đời này cũng chẳng có ai có thể chấp nhận được chuyện như vậy!”
Dứt lời, nàng bèn ném tua rua kiếm vào vũng nước bên cạnh và giẫm mạnh lên.
***
Lưu Tự Đường đi ra khỏi thành Tân An rồi đi dọc theo một cánh rừng rậm khoảng chừng ba canh giờ mới tới được con đường cạnh một con sông. Đây là con sông nối tiếp Nam Bắc tên là Ngọc Hà, bởi vì nó có hình dạng giống hệt một cái đai ngọc. Từ trên cao nhìn xuống, dòng sông lóe lên, tỏa sáng lấp lánh, vắt ngang trên ranh giới của Đại Tống.
Lưu Tự Đường nhảy xuống xe ngựa và nói với hai nha dịch hộ tống mình: “Hai vị tiễn ta tới đây là được rồi! Về báo cáo với Trình đại nhân là ta nhất định sẽ nhanh chóng quay về!”
Hai nha dịch hơi lưỡng lự: “Đại nhân thật sự muốn lên thuyền một mình sao? Chúng ta sợ quay về sẽ không thể ăn nói được với Trình đại nhân”
Lưu Tự Đường đội mũ tre lên đầu rồi ôn hòa cười với họ: “Các ngươi yên tâm, ta đã thương lượng chuyện này với Trình đại nhân rồi, các ngươi cứ quay về phục mệnh đi, huynh ấy sẽ không trách tội các ngươi đâu”
Đám nha dịch thấy hắn ta đã quyết ý bèn không thể làm gì khác hơn là đi tới bờ sông thuê một con thuyền nhỏ, sau đó chuyển hành lý lên thuyền, hành lễ với Lưu Tự Đường một cái rồi cuối cùng lên xe ngựa quay về theo đường cũ.
Thấy bọn họ đã đi xa, Lưu Tự Đường mới đi đến bên bờ sông, mặt sông bị những giọt nước mưa rơi xuống tạo thành vô số cái lỗ nhỏ, khiến hơn mười con thuyền nhỏ đang đậu bên bờ lắc lư chao đảo.
“Khách quan, ngài muốn tới Thanh thành à?” Người chèo thuyền là một ông lão hơn năm mươi tuổi. Thoạt nhìn, cơ thể ông ta vẫn rất cường tráng, nhưng nếp nhăn trên mặt và vết chai trên tay đã vạch trần cuộc sống bấp bênh của ông.
“Phải” Lưu Tự Đường nhảy lên thuyền, con thuyền nhỏ lắc lư vài cái, người chèo thuyền lập tức ổn định nó lại.
“Ông ơi, sao ông đã lớn tuổi rồi mà vẫn phải làm việc khổ cực thế này, con cháu ông đâu?”
Người chèo thuyền mời Lưu Tự Đường vào trong lán và bưng cho hắn ta một bình trà nóng rồi mới trả lời: “Vợ ta mất sớm, con dâu hiện đang mang thai, cũng sắp sinh rồi nên ta bảo con trai ở nhà chăm sóc nó. Nhân lúc cơ thể vẫn còn khỏe mạnh, ta ra ngoài kiếm chút bạc, đến khi cháu trai ta ra đời thì may cho nó mấy bộ quần áo thật đẹp và mua cho mẹ nó chút đồ ăn dinh dưỡng bồi bổ cơ thể”
“Ba đời cùng chung sống với nhau, đúng là chuyện vui, chúc mừng ông” Lưu Tự Đường vừa cười vừa nói: “Nhưng không biết ông là người ở đâu vậy?”
“Nhà ta cách đây cũng không xa, đi theo hướng Nam chừng bảy tám canh giờ là đến chỗ ta ở rồi. Thôn chúng ta ở ngay cạnh sông đào, nhiều nước, nên có rất nhiều người chèo thuyền” Ông lão vừa nói vừa đi ra khỏi lán: “Khách quan, ngài ngồi vững nhé, chúng ta bắt đầu lái thuyền đây”
Theo tiếng thét lớn của ông lão, con thuyền nhỏ khẽ đung đưa rời khỏi bờ sông như một con cá lớn tự do tự tại bơi trong làn sóng. Lưu Tự Đường ngồi trong lán, ngẩn người ngắm nhìn phía xa. Nơi đó, mặt nước và chân trời dần hòa làm một, mang vẻ vừa trống trải vừa bao la bát ngát dưới làn mưa bụi.
Không biết đã qua bao lâu, hắn ta nằm nhoài ra ngủ trên bàn. Trong mơ, hắn ta lại một lần nữa quay về nhà của ngoại tổ phụ, dường như hắn ta vẫn trong hình hài của một đứa bé, bị Hộ Chuẩn dọa giật mình ngã xuống từ trên cây và nằm hôn mê bất tỉnh trên giường. Nhưng trong mơ, hình như hắn ta nghe thấy có người đang gọi tên mình.
“Tự Đường, Tự Đường…”
Lưu Tự Đường mở mắt và nhìn xà nhà trước mắt. Ta vẫn đang trong mơ sao? Hắn ta bị người khác đánh thức khỏi giấc mộng, không ngờ lúc tỉnh lại, hắn ta vẫn chỉ đang ở trong giấc mộng của chính mình.
Trong cơn mê man, hắn ta nhìn thấy có một bóng người mờ mờ đứng ở phía trước, Lưu Tự Đường bèn giơ tay về phía người đó: “Biểu huynh?”
Người nọ quay đầu lại và chợt nắm lấy tay Lưu Tự Đường, mặt y phủ một làn hơi nước ẩm ướt, vẻ mặt ngẩn ngơ.