“Cái này thì dễ quá còn gì! Thú hoang trái cây rừng trên núi rất phong phú, nhìn thế nào cũng thấy thú vị hơn trong thành nhiều” Hữu Nhĩ lắng nghe nàng nói tới mức buồn ngủ, ngáp liên tục mấy cái“Con khỉ ngốc, Thân Bao Tư ẩn cư vào núi sâu là vì một quyển sách. Hắn muốn giấu quyển sách đó đi, để nó vĩnh viễn không thể thấy ánh mặt trời được nữa, cho nên mới buộc phải đưa người nhà lên núi ở”
“Quyển sách đó chính là Ngự Phách từ à?” Hữu Nhĩ đột nhiên tỉnh táo lại, hắn ta đặt bốn chân xuống đất rồi nhìn chằm chằm Yến Nương không chớp mắt.
“Sử sách ghi chép, lúc đó Tần Ai Công vẫn chưa gửi binh gửi tốt mà chỉ phái hai vị sĩ phu Tử Hổ, Tử Mãn cùng đi khiêng ngô với Thân Bao Tư. Thân Bao Tư cảm thấy rất khó hiểu, cho rằng Tần Ai Công đang trêu đùa mình nên tức giận không thôi. Nhưng Tử Hổ lại cười ha hả rồi lấy một quyển sách từ trong túi ra và nói với Thân Bao Tư, chỉ cần có quyển sách này thì dù đối phương có thiên quân vạn mã cũng không thành vấn đề. Ban đầu Thân Bao Tư không tin, nhưng đến khi hai bên đấu với nhau thì hắn đã được chứng kiến uy lực của Ngự Phách từ. Bùa quỷ trong sách từ trên trời rơi xuống hệt như châu chấu và cắn nuốt hết sạch quân Ngô, ngay cả ngựa và giáp sắt cũng không còn sót lại chút nào. Thân Bao Tư trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng đó rồi vội hỏi Tử Hổ về nguồn gốc của quyển sách, Tử Hổ chỉ nói Tần vương được cao nhân tương trợ, nhưng cụ thể là thần thánh phương nào thì hắn ta không nói cho Thân Bao Tư biết”
“Nếu Ngự Phách từ bách chiến bách thắng như thế thì tại sao Thân Bao Tư phải cầm nó đi ẩn cư trong núi sâu chứ?”
“Trước khi chạy trốn Ngũ Tử Tư đã nói với Thân Bao Tư, rằng chí hướng của người Tần cao vời, tuyệt không cam lòng chỉ làm chư hầu một phương. Bây giờ chúng có binh mạnh ngựa khỏe, lại được quyển sách thần bí đó trợ lực, tương lai chắc chắn sẽ trở thành mối uy hiếp vô cùng lớn. Nghe thấy thế, Thân Bao Tư đã lợi dụng bóng đêm để trộm Ngự Phách từ và dẫn gia quyến trốn vào trong núi sâu” Vẻ mặt Yến Nương trở nên nghiêm nghị: “Nhưng ta nghĩ cuối cùng hắn vẫn bị tìm ra, cho nên Ngự Phách từ mới lại một lần nữa rơi vào tay người Tần”
“Cô nghĩ vị cao nhân bên cạnh Tần vương chính là hắn sao?” Một trận gió thổi qua khiến Hữu Nhĩ sợ hãi quay lại nhìn phía sau, như sợ có ai đó đang đứng sau lưng mình: “Nhưng, chuyện này đã trôi qua hơn một nghìn năm rồi mà…”
“Nên nếu ngươi hỏi ta, bước tiếp theo ta định làm gì thì ta không thể trả lời ngươi được, bởi vì đến tận hôm nay ta mới nhận ra hắn là người đáng sợ đến mức nào, còn thứ mà hắn đã giấu lại càng xa hơn tưởng tượng của chúng ta rất nhiều”
***
Tưởng Tích Tích và Lưu Tự Đường vội vã đi vào thư phòng của Trình Mục Du, không ngờ bên trong lại không có ai. Tưởng Tích Tích nhìn ngọn đèn đã cháy một nửa trên bàn rồi khẽ nói: “Chắc là đại nhân có chuyện gấp nên đi ra ngoài rồi, nếu không cũng không đến mức chưa tắt đèn đã rời đi” Thấy Lưu Tự Đường rầu rĩ, nàng ta cũng không nói tiếp nữa mà rót một chén trà đưa cho hắn ta: “Vẫn đang nghĩ chuyện của biểu huynh ngài à?”
Lưu Tự Đường nhếch miệng: “Mặc dù ta không biết nó biến thành biểu huynh ta từ lúc nào, nhưng trong lòng ta, Hộ Chuẩn tuy nghịch ngợm nhưng luôn bảo vệ, yêu thương ta, đó là lý do tình cảm giữa hai huynh đệ ta luôn rất tốt, chưa bao giờ thay đổi. Tuy bây giờ đã biết thân phận thật sự của huynh ấy nhưng ta vẫn rất lo lắng, ta sợ huynh ấy bị đống bùa quỷ đó cắn nuốt đến mức không sót lại mẩu xương nào”
“Nhưng đúng là y đã giết người mà. Cho dù là cố tình hay vô ý thì Lục Kiều và Kính Nhi cũng đều đã chết, nên y sẽ khó thoát khỏi cảnh tù tội” Tưởng Tích Tích nghiêm mặt nói.
“Dù vậy thì ta vẫn không tán thành việc lạm dụng hình phạt riêng với huynh ấy, nhất là tà thuật. Nếu được thì để ta đích thân giải huynh ấy lên quan phủ có lẽ là kết quả tốt nhất”
“Đệ không còn cơ hội đích thân giải y lên quan phủ nữa rồi” Trình Mục Du và Sử Phi đẩy cửa đi vào, hai mắt hắn sáng ngời, như thể đang kể lại chuyện cũ.
“Đại nhân, ngài cũng biết Hộ tiên sinh là hồ yêu sao?” Tưởng Tích Tích nghi hoặc hỏi.
“Mấy tiếng trước ta nhìn thấy Yến Nương vội vã đi ngang qua trước cửa, bèn lẳng lặng đi theo sau với Sử Phi, định xem thử rốt cuộc nàng đi đâu, nhưng tốc độ của nàng quá nhanh nên chúng ta chỉ có thể đi theo nàng tới một vùng ngoại ô rồi mất dấu. May mà hôm qua vừa mới mưa nên chúng ta vẫn có thể miễn cưỡng đi tiếp theo vết chân trên bùn. Trời không phụ lòng người, cuối cùng chúng ta tìm thấy nàng trong một cánh rừng và một con hồ ly đang ngồi cạnh nàng. Con hồ ly đó không chỉ biết nói mà còn có thể rũ hết lông rồi biến thành Hộ Chuẩn chỉ trong nháy mắt”
“Quả nhiên là kế hoạch của nàng ta” Hai mắt Tưởng Tích Tích khẽ chuyển động: “Đại nhân, nàng không diệt hồ yêu ạ?”
Trình Mục Du khẽ lắc đầu: “Trông hai người họ như đang thương lượng chuyện gì đó. Một lát sau, có vẻ họ đã thỏa thuận xong, Yến Nương nhận lấy một hạt châu mà Hộ Chuẩn đưa rồi thả hắn đi”
Nghe thấy Trình Mục Du nói như vậy, trái tim vốn đang căng thẳng của Lưu Tự Đường bỗng thả lỏng, còn Tưởng Tích Tích thì nhíu mày lại: “Hộ Chuẩn là thủ phạm của hai vụ án mạng, lại bị nàng ta thả đi, vậy sau này chúng ta phải đi đâu để tìm y chứ?”
Trình Mục Du thở dài, hắn đi tới ngồi xuống ghế và đan mười ngón tay vào nhau: “Vấn đề mấu chốt nhất bây giờ không phải là không tìm được Hộ Chuẩn mà là ta cứ cảm thấy hai người họ đang lừa chúng ta một chuyện quan trọng hơn. Có thể Hộ Chuẩn đã dùng chuyện này để đổi lấy tính mạng của mình” Hắn nhìn Lưu Tự Đường: “Quyển sách đó đâu ra vậy?”
Lưu Tự Đường cau mày: “Nếu không phải từ chính y thì cũng chỉ có thể là kế thừa lại từ ngoại tổ phụ của đệ. Việc ngoại tổ phụ thích nhất là sưu tầm sách vở, cho nên cũng rất có thể có khả năng này”
“Hiền đệ, chuyện này rất quan trọng, nên ta có thể nhờ đệ tìm xuất xứ của quyển sách đó giúp ta được không?” Trình Mục Du khẩn khoản nói.
Lưu Tự Đường đứng dậy hành lễ: “Chuyện của thư viện Vân Hồ có dính líu đến Hộ gia, tuy y không phải người trong dòng họ, nhưng cũng là người có chung huyết thống thân nhất của ta, nên đương nhiên là bụng làm thì dạ phải chịu. Nhưng tại sao nhân huynh lại phải tìm nguồn gốc của quyển sách thần bí đó vậy, nó liên quan gì đến Yến cô nương ở tiệm thêu Tế Hồng sao?”
“Tạm thời ta cũng không thể nói rõ được, nhưng Yến cô nương…” Hắn suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không nghĩ ra được từ gì để hình dung nàng, cuối cùng đành từ bỏ: “Hiền đệ, đành phải làm phiền đệ đến Hộ gia một chuyến vậy. Nhưng đường xá xa xôi, không biết có ảnh hưởng gì đến việc của triều đình không?”
Lưu Tự Đường nở một nụ cười đã biến mất từ lâu: “Văn võ cả triều ai cũng biết đệ là người rảnh rỗi nhất. Đệ sẽ về nhà thăm người thân, nhất định sẽ không phụ sự phó thác của nhân huynh”
***
Ngọn lửa bốc lên, bầu trời quang đãng chợt bị làn khói đen bao phủ, Tần vương nhìn khung cảnh đen thùi lùi trên đầu, khóe miệng co giật vài cái: “Huynh đài có nghe thấy tiếng gào khóc không?”
“Đại vương cứ coi như là đang thiêu đốt dê bò là được rồi, không cần để ý đâu”
“Nhất định phải dùng người sống sao?”
“Thiêu chết người sống mới có thể oán hận tới tận xương tủy. Lấy người sống tế trời, dùng hồn phách của người sống, mới có thể chế thành Ngự Phách từ”
Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu xuống tảng đá xanh trên đường bên ngoài thư viện Vân Hồ. Thấy xung quanh không có ai, quyển sách vốn không có chữ, chỉ còn lại những tờ giấy ố vàng mới thận trọng chạy từ trong viện ra ngoài. Bìa sách hệt như mọc hai cái chân, nó nghiêng ngả chạy thật nhanh vào bụi cỏ ven đường và dần biến mất vào sâu trong con đường mòn dưới cái nhìn đầy soi mói của ánh trăng.
(Hết quyển 3)
QUYỂN 4
“Cái này thì dễ quá còn gì! Thú hoang trái cây rừng trên núi rất phong phú, nhìn thế nào cũng thấy thú vị hơn trong thành nhiều” Hữu Nhĩ lắng nghe nàng nói tới mức buồn ngủ, ngáp liên tục mấy cái“Con khỉ ngốc, Thân Bao Tư ẩn cư vào núi sâu là vì một quyển sách. Hắn muốn giấu quyển sách đó đi, để nó vĩnh viễn không thể thấy ánh mặt trời được nữa, cho nên mới buộc phải đưa người nhà lên núi ở”
“Quyển sách đó chính là Ngự Phách từ à?” Hữu Nhĩ đột nhiên tỉnh táo lại, hắn ta đặt bốn chân xuống đất rồi nhìn chằm chằm Yến Nương không chớp mắt.
“Sử sách ghi chép, lúc đó Tần Ai Công vẫn chưa gửi binh gửi tốt mà chỉ phái hai vị sĩ phu Tử Hổ, Tử Mãn cùng đi khiêng ngô với Thân Bao Tư. Thân Bao Tư cảm thấy rất khó hiểu, cho rằng Tần Ai Công đang trêu đùa mình nên tức giận không thôi. Nhưng Tử Hổ lại cười ha hả rồi lấy một quyển sách từ trong túi ra và nói với Thân Bao Tư, chỉ cần có quyển sách này thì dù đối phương có thiên quân vạn mã cũng không thành vấn đề. Ban đầu Thân Bao Tư không tin, nhưng đến khi hai bên đấu với nhau thì hắn đã được chứng kiến uy lực của Ngự Phách từ. Bùa quỷ trong sách từ trên trời rơi xuống hệt như châu chấu và cắn nuốt hết sạch quân Ngô, ngay cả ngựa và giáp sắt cũng không còn sót lại chút nào. Thân Bao Tư trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng đó rồi vội hỏi Tử Hổ về nguồn gốc của quyển sách, Tử Hổ chỉ nói Tần vương được cao nhân tương trợ, nhưng cụ thể là thần thánh phương nào thì hắn ta không nói cho Thân Bao Tư biết”
“Nếu Ngự Phách từ bách chiến bách thắng như thế thì tại sao Thân Bao Tư phải cầm nó đi ẩn cư trong núi sâu chứ?”
“Trước khi chạy trốn Ngũ Tử Tư đã nói với Thân Bao Tư, rằng chí hướng của người Tần cao vời, tuyệt không cam lòng chỉ làm chư hầu một phương. Bây giờ chúng có binh mạnh ngựa khỏe, lại được quyển sách thần bí đó trợ lực, tương lai chắc chắn sẽ trở thành mối uy hiếp vô cùng lớn. Nghe thấy thế, Thân Bao Tư đã lợi dụng bóng đêm để trộm Ngự Phách từ và dẫn gia quyến trốn vào trong núi sâu” Vẻ mặt Yến Nương trở nên nghiêm nghị: “Nhưng ta nghĩ cuối cùng hắn vẫn bị tìm ra, cho nên Ngự Phách từ mới lại một lần nữa rơi vào tay người Tần”
“Cô nghĩ vị cao nhân bên cạnh Tần vương chính là hắn sao?” Một trận gió thổi qua khiến Hữu Nhĩ sợ hãi quay lại nhìn phía sau, như sợ có ai đó đang đứng sau lưng mình: “Nhưng, chuyện này đã trôi qua hơn một nghìn năm rồi mà…”
“Nên nếu ngươi hỏi ta, bước tiếp theo ta định làm gì thì ta không thể trả lời ngươi được, bởi vì đến tận hôm nay ta mới nhận ra hắn là người đáng sợ đến mức nào, còn thứ mà hắn đã giấu lại càng xa hơn tưởng tượng của chúng ta rất nhiều”
***
Tưởng Tích Tích và Lưu Tự Đường vội vã đi vào thư phòng của Trình Mục Du, không ngờ bên trong lại không có ai. Tưởng Tích Tích nhìn ngọn đèn đã cháy một nửa trên bàn rồi khẽ nói: “Chắc là đại nhân có chuyện gấp nên đi ra ngoài rồi, nếu không cũng không đến mức chưa tắt đèn đã rời đi” Thấy Lưu Tự Đường rầu rĩ, nàng ta cũng không nói tiếp nữa mà rót một chén trà đưa cho hắn ta: “Vẫn đang nghĩ chuyện của biểu huynh ngài à?”
Lưu Tự Đường nhếch miệng: “Mặc dù ta không biết nó biến thành biểu huynh ta từ lúc nào, nhưng trong lòng ta, Hộ Chuẩn tuy nghịch ngợm nhưng luôn bảo vệ, yêu thương ta, đó là lý do tình cảm giữa hai huynh đệ ta luôn rất tốt, chưa bao giờ thay đổi. Tuy bây giờ đã biết thân phận thật sự của huynh ấy nhưng ta vẫn rất lo lắng, ta sợ huynh ấy bị đống bùa quỷ đó cắn nuốt đến mức không sót lại mẩu xương nào”
“Nhưng đúng là y đã giết người mà. Cho dù là cố tình hay vô ý thì Lục Kiều và Kính Nhi cũng đều đã chết, nên y sẽ khó thoát khỏi cảnh tù tội” Tưởng Tích Tích nghiêm mặt nói.
“Dù vậy thì ta vẫn không tán thành việc lạm dụng hình phạt riêng với huynh ấy, nhất là tà thuật. Nếu được thì để ta đích thân giải huynh ấy lên quan phủ có lẽ là kết quả tốt nhất”
“Đệ không còn cơ hội đích thân giải y lên quan phủ nữa rồi” Trình Mục Du và Sử Phi đẩy cửa đi vào, hai mắt hắn sáng ngời, như thể đang kể lại chuyện cũ.
“Đại nhân, ngài cũng biết Hộ tiên sinh là hồ yêu sao?” Tưởng Tích Tích nghi hoặc hỏi.
“Mấy tiếng trước ta nhìn thấy Yến Nương vội vã đi ngang qua trước cửa, bèn lẳng lặng đi theo sau với Sử Phi, định xem thử rốt cuộc nàng đi đâu, nhưng tốc độ của nàng quá nhanh nên chúng ta chỉ có thể đi theo nàng tới một vùng ngoại ô rồi mất dấu. May mà hôm qua vừa mới mưa nên chúng ta vẫn có thể miễn cưỡng đi tiếp theo vết chân trên bùn. Trời không phụ lòng người, cuối cùng chúng ta tìm thấy nàng trong một cánh rừng và một con hồ ly đang ngồi cạnh nàng. Con hồ ly đó không chỉ biết nói mà còn có thể rũ hết lông rồi biến thành Hộ Chuẩn chỉ trong nháy mắt”
“Quả nhiên là kế hoạch của nàng ta” Hai mắt Tưởng Tích Tích khẽ chuyển động: “Đại nhân, nàng không diệt hồ yêu ạ?”
Trình Mục Du khẽ lắc đầu: “Trông hai người họ như đang thương lượng chuyện gì đó. Một lát sau, có vẻ họ đã thỏa thuận xong, Yến Nương nhận lấy một hạt châu mà Hộ Chuẩn đưa rồi thả hắn đi”
Nghe thấy Trình Mục Du nói như vậy, trái tim vốn đang căng thẳng của Lưu Tự Đường bỗng thả lỏng, còn Tưởng Tích Tích thì nhíu mày lại: “Hộ Chuẩn là thủ phạm của hai vụ án mạng, lại bị nàng ta thả đi, vậy sau này chúng ta phải đi đâu để tìm y chứ?”
Trình Mục Du thở dài, hắn đi tới ngồi xuống ghế và đan mười ngón tay vào nhau: “Vấn đề mấu chốt nhất bây giờ không phải là không tìm được Hộ Chuẩn mà là ta cứ cảm thấy hai người họ đang lừa chúng ta một chuyện quan trọng hơn. Có thể Hộ Chuẩn đã dùng chuyện này để đổi lấy tính mạng của mình” Hắn nhìn Lưu Tự Đường: “Quyển sách đó đâu ra vậy?”
Lưu Tự Đường cau mày: “Nếu không phải từ chính y thì cũng chỉ có thể là kế thừa lại từ ngoại tổ phụ của đệ. Việc ngoại tổ phụ thích nhất là sưu tầm sách vở, cho nên cũng rất có thể có khả năng này”
“Hiền đệ, chuyện này rất quan trọng, nên ta có thể nhờ đệ tìm xuất xứ của quyển sách đó giúp ta được không?” Trình Mục Du khẩn khoản nói.
Lưu Tự Đường đứng dậy hành lễ: “Chuyện của thư viện Vân Hồ có dính líu đến Hộ gia, tuy y không phải người trong dòng họ, nhưng cũng là người có chung huyết thống thân nhất của ta, nên đương nhiên là bụng làm thì dạ phải chịu. Nhưng tại sao nhân huynh lại phải tìm nguồn gốc của quyển sách thần bí đó vậy, nó liên quan gì đến Yến cô nương ở tiệm thêu Tế Hồng sao?”
“Tạm thời ta cũng không thể nói rõ được, nhưng Yến cô nương…” Hắn suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không nghĩ ra được từ gì để hình dung nàng, cuối cùng đành từ bỏ: “Hiền đệ, đành phải làm phiền đệ đến Hộ gia một chuyến vậy. Nhưng đường xá xa xôi, không biết có ảnh hưởng gì đến việc của triều đình không?”
Lưu Tự Đường nở một nụ cười đã biến mất từ lâu: “Văn võ cả triều ai cũng biết đệ là người rảnh rỗi nhất. Đệ sẽ về nhà thăm người thân, nhất định sẽ không phụ sự phó thác của nhân huynh”
***
Ngọn lửa bốc lên, bầu trời quang đãng chợt bị làn khói đen bao phủ, Tần vương nhìn khung cảnh đen thùi lùi trên đầu, khóe miệng co giật vài cái: “Huynh đài có nghe thấy tiếng gào khóc không?”
“Đại vương cứ coi như là đang thiêu đốt dê bò là được rồi, không cần để ý đâu”
“Nhất định phải dùng người sống sao?”
“Thiêu chết người sống mới có thể oán hận tới tận xương tủy. Lấy người sống tế trời, dùng hồn phách của người sống, mới có thể chế thành Ngự Phách từ”
Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng chiếu xuống tảng đá xanh trên đường bên ngoài thư viện Vân Hồ. Thấy xung quanh không có ai, quyển sách vốn không có chữ, chỉ còn lại những tờ giấy ố vàng mới thận trọng chạy từ trong viện ra ngoài. Bìa sách hệt như mọc hai cái chân, nó nghiêng ngả chạy thật nhanh vào bụi cỏ ven đường và dần biến mất vào sâu trong con đường mòn dưới cái nhìn đầy soi mói của ánh trăng.
(Hết quyển 3)