Tân An Quỷ Sự

Chương 92: Vô y

Chương Trước Chương Tiếp

Yến Nương đi vòng quanh Hộ Chuẩn một vòng, không chút e dè nhìn thẳng vào cơ thể trần truồng của y: “Tiểu hồ yêu mà cũng dám ngông cuồng với người khác, hôm nay ngươi chết chắc rồi”Hộ Chuẩn ung dung cười: “Rơi vào tay cô nương thì chắc chắn ta cũng không thể sống sót được. Nhưng lẽ nào cô nương không muốn biết quyển sách kia từ đâu mà ra sao?”

Yến Nương nghiêng người ngồi xuống một cái cọc gỗ và nghịch cái khăn trong tay. Một hồi lâu sau, nàng mới quay về phía Hộ Chuẩn, giọng nói lạnh lùng hơn vừa nãy rất nhiều: “Quả nhiên người đọc nhiều sách thì đầu óc rất nhanh nhạy. Từ lâu ngươi đã nhận ra Trúc Sênh không phải là Trúc Sênh nhưng không vạch trần nàng, chắc hẳn là để mượn tay ta tiêu hủy quyển sách đó. Thứ nhất là coi như báo thù cho Lục Kiều, thứ hai là vì ngươi cũng không thể khống chế nổi nó nữa, nếu làm như thế thì sẽ tránh được nguy cơ bị cắn ngược. Hồ ly tinh, ta nói đúng không?”

Hộ Chuẩn cúi đầu: “Cô nương thông minh, chút suy nghĩ nhỏ nhặt đó của ta sao có thể giấu nổi cô”

Yến Nương cười gằn vài tiếng: “Tiên sinh khiêm tốn quá. Ngươi chẳng những lợi dụng ta mà bây giờ còn muốn ra điều kiện với ta. Không sai, đúng là ta muốn biết xuất xứ của nó, nhưng điều ta ghét nhất chính là bị người khác uy hiếp. Ngươi cũng biết đấy, yêu ma dù sao vẫn rất khác con người, cẩn thận tính toán từng li từng tí, nói không chừng chỉ cần ta khó chịu một chút rồi lấy cái mạng nhỏ của ngươi ngay tại đây cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn”

Dứt lời, nàng bèn ném khăn tay về phía Hộ Chuẩn. Ánh sáng bạc vút lên, Hộ Chuẩn như bị một tấm lưới chắc chắn bọc lại, không thể động đậy nổi.

“Cô nương,” Miệng của y bị khăn tay bịt chặt, giọng nói ngày càng trở nên mơ hồ: “đúng là quyển sách này không phải của Hộ gia mà là có người tặng cho tổ phụ. Theo như tổ phụ nói thì người đó là một đạo sĩ, bởi vì…” Y vẫn định nói tiếp, nhưng khăn tay càng ngày càng quấn chặt lại khiến y không thể thốt nên lời.

“Vụt” Khăn tay đột nhiên buông lỏng ra, Yến Nương siết chặt nó trong tay và bước từng bước về phía Hộ Chuẩn, trong mắt nàng tràn ngập vẻ vừa nghiêm túc vừa căng thẳng.

Hộ Chuẩn nhìn thấy nàng như thế thì trầm ngâm trong chốc lát, sau đó, y nảy ra một ý hay: “Cô nương có hứng thú với đạo sĩ đó sao?”

“Đạo sĩ đó trông như thế nào?”

Hộ Chuẩn thở hổn hển, nói: “Theo như tổ phụ nói thì ông ta mặc quần áo màu lam, trông cũng giống như những đạo sĩ bình thường thôi, nhưng trên cổ có một vết sẹo to như sợi dây thừng vậy”

“Thật?”

“Ta nào dám giấu giếm cô nương chứ. Tổ phụ còn nói vết sẹo đó thật sự rất to rất xấu, thậm chí ông còn suy nghĩ xem tại sao cổ bị chém thành như thế mà đạo sĩ đó vẫn có thể sống sót được”

Yến Nương cụp mắt xuống, một hồi lâu sau vẫn không nói gì. Ánh trăng hết chiếu lên người nàng rồi lại dời đi, nhưng nàng vẫn đứng yên tại chỗ, hệt như một bức tượng sừng sững vạn năm.

Ngay vào lúc Hộ Chuẩn cho rằng nàng đã quên mất sự tồn tại của mình thì giọng của nàng lại chợt vang lên, nhưng điều khác biệt là, giọng điệu của nàng đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều: “Tại sao ông ta lại đưa sách cho tổ phụ của ngươi?”

“Tổ phụ đã cứu mạng ông ta” Hộ Chuẩn thốt lên câu trả lời mà mình đã suy nghĩ mất một lúc lâu.

Quả nhiên như y dự đoán, câu nói này đã khơi dậy sự hứng thú của Yến Nương. Nàng quay đầu lại và nhìn thẳng vào y: “Đạo sĩ đó từng gặp phải nguy hiểm đến tính mạng sao?”

“Chắc là vậy, nhưng rốt cuộc ông ta gặp phải nguy hiểm gì thì tổ phụ vẫn chưa nói cho ta biết. Nếu cô nương muốn biết thì ta sẽ về nhà hỏi phụ thân và các thúc bá cho rõ ràng”

Yến Nương cười khẩy: “Vòng tới vòng lui cũng chỉ để tìm đường thoát thân, kế hoạch của Hộ tiên sinh rất hay”

Hộ Chuẩn thấy mưu kế của mình bị nàng vạch trần nhưng sắc mặt vẫn rất bình tĩnh: “Một yêu quái nhỏ như ta đương nhiên không thể lọt khỏi mắt thần của cô nương được. Nhưng sở dĩ cô nương để ý đến ta cũng là vì Ngự Phách từ này, vậy chắc chắn cô cũng đã nhận ra trong quyển sách này có giấu tà thuật cực kỳ độc ác, không phải là loại pháp thuật mà người bình thường có thể luyện được, nên đương nhiên cô cũng biết chuyện của đạo sĩ đó là sự thật chứ không phải do ta bịa ra. Cho nên, tại sao không để ta giúp cô nương tìm ra nhược điểm của đạo sĩ đó. Dù sao đây cũng là chuyện có lợi cho cả hai chúng ta mà”

Yến Nương lại bật cười: “Nếu ngươi chạy mất thì ta biết đi đâu để tìm ngươi?”

Hộ Chuẩn chợt khựng lại, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào.

“Nhưng ta có cách,” Yến Nương đi về phía Hộ Chuẩn, chỉ ngón tay vào ngực y. Mặc dù nàng đang cười, nhưng lại khiến Hộ Chuẩn cảm thấy rét run: “Ngươi bỏ nguyên thần lại đây cho ta, như vậy thì ta cũng không cần sợ ngươi sẽ không giữ lời nữa”

Lời nói của Yến Nương đã chạm trúng chỗ đau của Hộ Chuẩn, y hoang mang nói: “Nếu bị cô lấy mất nguyên thần thì ta sẽ không thể thưởng chữ, không thể đọc sách được nữa”

Yến Nương nhẹ nhàng vỗ lên vai y: “Đi đi, nhân lúc ta chưa thay đổi suy nghĩ thì đi càng xa càng tốt”

***

“Thứ này chính là nguyên thần của hồ yêu à?” Hữu Nhĩ nhận lấy viên ngọc trông giống như trân châu mà Yến Nương đưa tới rồi cầm trong tay quan sát tỉ mỉ. Hắn ta khó chịu nhăn mũi lại: “Hồ ly đúng là hồ ly, ngay cả nguyên thần mà cũng khai như thế”

Yến Nương bơ phờ liếc nhìn hắn ta: “Nên là, ngươi bỏ thêm vài loại gia vị, mài nó thành bột rồi bê lên cho ta ăn đi”

Hữu Nhĩ cười hì hì: “Cô ăn nguyên thần của nó như thế không sợ tương lai nó trách cô à”

Yến Nương vươn vai: “Tiểu hồ ly này, không nói thật được một câu nào, ta cũng không cần phải quá coi trọng chữ tín với nó, cứ chữa thương cho mình trước đã. Mặc dù nó không biết pháp thuật, nhưng cũng là hỏa hồ quý hiếm, không gì tốt hơn là dùng nguyên thần của nó để khử độc thi trong cơ thể ta. Nếu sau này nó muốn trả thù thì chưa biết còn phải tu luyện mất bao lâu”

Hữu Nhĩ quay đầu: “Chuyện về người mà nó kể có phải thật không?”

Nụ cười trên mặt Yến Nương tắt ngấm: “Thật, rất thật, trừ ông ta ra thì trên đời này không ai có thể thi triển tà pháp đó nữa”

Hữu Nhĩ giật mình, xoa xoa tay: “Vậy tiếp theo cô định làm gì?”

Yến Nương không trả lời. Nàng nhìn Hữu Nhĩ, chậm rãi nói: “Ngươi đã từng nghe về “Vô Y” chưa?”

Năm Lỗ Định công thứ tư, Ngũ Tử Tư đã đánh nước Sở cùng với quân binh của nước Ngô, đánh vào Sở Đô Sính. Sở chiêu Vương chạy trốn, sau đó Ngũ Tử Tư đã đào mộ của Sở Bình vương lên và quật xác. Bạn chí cốt thuở xưa của Ngũ Tử Tư là Thân Bao Tư chạy trốn lên một ngọn núi và phái người chất vấn Ngũ Tử Tư, không ngờ lại bị hắn ta phái người truy sát lại. Để phục quốc, Thân Bao Tư đã tới Tần quốc để xin giúp đỡ. Ban đầu Tần Ai công không đồng ý, thế là Thân Bao Tư bèn khóc bảy ngày bảy đêm ngoài tường Tần thành, dù ai nói thế nào cũng không chịu nghe, cuối cùng đã làm quân thần Tần quốc bị cảm động, sử sách gọi câu chuyện này là “Khóc Tần đình”. Tần Ai công viết “Vô Y”, gửi năm trăm chiến xa, ba ngàn binh sĩ, cử đại phu Tử Mãn, Tử Hổ cứu Sở. Vì bị Tần Sở tấn công, lại thêm nội chiến nên Ngô quốc đã lui binh. Sau khi phục quốc, Sở Chiêu Vương muốn ban thưởng cho Thân Bao Tư, nhưng hắn kiên quyết không nhận mà đưa cả nhà vào núi ẩn cư. Từ đó về sau, Thân Bao Tư được coi là tấm mẫu trung hiền điển hình.

Hữu Nhĩ bực bội ngoáy tai: “Cô kể một đống thứ hết Tư này rồi lại Tư kia, rốt cuộc chuyện này thì liên quan gì đến người đó?”

Yến Nương cười hì hì: “Vậy ngươi có biết vì sao Thân Bao Tư phải ẩn cư vào trong núi sâu không?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)