“Thật ra ta cũng biết một ít. Những cô nương đó bị Hoa Cô cướp hoặc lừa mang về từ bộ lạc ngoại tộc, những bộ tộc này có sở trường cưỡi ngựa bắn cung, nên trong lòng các nàng, ngựa không phải gia súc mà là bạn bè. Thậm chí, họ còn cung phụng ngựa như thần thánh, có thể thấy địa vị của chúng quan trọng như thế nào. Đêm nay, các nàng nghe thấy ngựa biết nói, nghĩ là hành vi của mình đã đắc tội với thần linh nên mới sợ hãi như vậy. Cô nương, ta nói có đúng không?”“Trình đại nhân quả là người có kiến thức sâu rộng, nói cái trúng phóc luôn” Yến Nương vừa vuốt tóc vừa bước về phía trước: “Những cô gái này cũng rất đáng thương, để kiếm sống mà các cô ấy bị Hoa Cô đưa đi khỏi quê hương tới nơi này, hầu hạ đám đàn ông thối tha đó. Xét đến cùng, đều là do Hoa Cô quá ghê tởm. Đúng rồi, sao đại nhân không đưa bà ta về phủ thẩm vấn, dù sao bà ta cũng không thoát khỏi liên quan tới cái chết của Trương Đại Hộ và thím Chu mà”
Trình Mục Du đi sóng vai với nàng, bóng của hai người kéo dài dưới ánh trăng: “Ta không có bằng chứng, đưa bà ta về phủ thẩm vấn chỉ phí công. Lúc đó ta chỉ muốn dọa để dập tắt uy phong của bà ta thôi. Còn nếu thật sự muốn bắt thì phải thu thập manh mối, không thể hành sự lỗ mãng được. Nhưng mà cô nương yên tâm, ta đã phái người đi tìm thi thể của Trương Đại Hộ và thím Chu rồi. Bao giờ có tin tức, ta sẽ lập tức trói Hoa Cô lại” Bước chân của hắn dần chậm lại, giọng nói lộ vẻ do dự: “Song, có một chuyện ta vẫn không nghĩ ra. Cô nương, vì sao vào những lúc ta cần giúp đỡ, cho dù là vô tình hay cố ý thì dường như cô nương luôn ra tay trợ giúp ta vào đúng thời khắc nguy cấp vậy?”
Yến Nương nhíu mày lại: “Đại nhân nghĩ sao?”
Trình Mục Du thản nhiên nhìn nàng: “Nói thật, ta không biết”
Yến Nương nở nụ cười xinh đẹp, nói: “Có lẽ là vì sở thích của ta và đại nhân giống nhau, hoặc vốn chẳng có nguyên nhân gì mà chỉ là trùng hợp thôi. Nói chung giúp cũng giúp rồi, ta cũng không đòi hỏi thứ gì của đại nhân, đại nhân cứ yên tâm thoải mái nhận là được”
Trình Mục Du cũng bật cười, chuyện của lầu Thê Phượng biến đổi bất ngờ, bây giờ cũng có thể coi là đã được giải quyết tốt đẹp nên trong lòng hắn cảm thấy rất thoải mái. Hắn sải bước đi về phía trước: “Vậy thì ta cung kính không bằng tuân mệnh, Yến huynh”
***
Yến Nương vừa đi vào tiệm thêu Tế Hồng đã bị Hữu Nhĩ – người đã đợi nàng cả một đêm cản lại: “Thay nam trang xong bèn vội vàng đi ra ngoài, đến lầu Thê Phượng trêu hoa ghẹo nguyệt đúng không?”
Yến Nương nhận lấy chén nước ô mai ướp lạnh hắn ta đưa tới, khẽ nhấp một hớp rồi nói: “Cũng không ngốc đấy nhỉ”
“Vậy chọn được chưa?”
“Đáng lẽ là chọn được rồi, nhưng lại bị dọa sợ nên chạy mất rồi” Nàng chép chép miệng.
“Vì hoa Vong Linh à?”
Yến Nương cười khẩy một cái: “Hoa Cô hung tàn thô bạo, tay đã dính vô số máu tươi. Hoa Vong Linh rơi vào tay bà ta, chắc chắn sẽ thu hút vô số oan hồn tới. Ngươi nói xem, chuyện làm ăn của lầu Thê Phượng khấm khá được kiểu gì chứ”
Hữu Nhĩ gãi đầu: “Hoa Cô tính toán kỹ lưỡng, nhưng không ngờ được cô lại phá hỏng chuyện tốt của bà ta. Có điều cô giao hạt giống hoa Vong Linh cho Tấn Nhi là định gọi ai tới đây vậy?”
Yến Nương uống hết sạch chén nước rồi nhét vào trong tay hắn ta: “Sao tối nay ngươi nhiều câu hỏi vậy hả, ta mệt rồi, về phòng trước đây”
Hữu Nhĩ đuổi theo nàng: “Thương thế của cô?”
“Yên tâm, chút thương thế này chẳng mấy chốc sẽ khỏi hẳn thôi”
***
Tưởng Tích Tích và Lưu Tự Đường ngồi trong một quán rượu cách thư viện Vân Hồ không xa trao đổi tin tức thu thập được cho nhau.
“Y nghi ngờ ngài là cố tình dẫn y rời đi nên mới về trước đúng không?”
Lưu Tự Đường gật đầu: “Chuyện này và chuyện cô vừa nói chứng tỏ trong phòng huynh ấy có giấu một thứ gì đó không thể để người khác nhìn thấy, cho nên mới cảnh giác cao độ như vậy. Nhưng rốt cuộc phù chú đó là thứ gì mà lại có thể chui vào trong chân cô vậy?”
Tưởng Tích Tích cúi đầu trầm tư một hồi: “Yến Nương nói chắc nó là một quyển sách, một quyển sách phong ấn vô số linh hồn”
“Sách?” Hai mắt Lưu Tự Đường sáng lên.
“Sao vậy? Ngài nghĩ ra gì à?” Tưởng Tích Tích nằm úp sấp ra bàn.
“Ngoại tổ phụ của ta là một văn sĩ, thứ ông yêu thích nhất chính là sách vở, thư phòng của ông rất lớn, nhưng vẫn không đủ để ông xếp sách. Ta nhớ, khi còn bé ta và biểu huynh thường tới thư phòng chơi, sách trong thư phòng chất đống từ sàn lên đến nóc nhà, lấp đầy cả căn phòng. Biểu huynh nghịch ngợm, thường đẩy sách từ trên cao xuống khiến tổ phụ tức giận đánh huynh ấy một trận. Nhưng đánh thì đánh, ông vẫn không bao giờ cấm chúng ta đến thư phòng. Ông luôn nói, sách là tinh hoa của trời đất. Từ cổ chí kim, người ta thường nói nếu từ nhỏ đã chìm đắm trong mùi hương của sách vở thì tương lai chắc chắn có thể trở thành người tài. Nhưng, đột nhiên có một ngày, ông không cho phép chúng ta đến thư phòng nữa, không chỉ như vậy, ông còn dùng một cái khóa lớn khóa cửa lại, hoàn toàn ngăn chúng ta lại ở bên ngoài”
“Lẽ nào ông ấy cũng giấu thứ gì đó không thể để người khác nhìn thấy giống như Hộ Chuẩn bây giờ?”
“Thứ gì đó không thể để người khác nhìn thấy, đúng vậy, trong thư phòng quả thật có thứ như vậy, cô không nói thì ta cũng quên luôn rồi” Lưu Tự Đường nhìn Tưởng Tích Tích, thế nhưng ánh mắt lại như nhìn xuyên thấu qua nàng ta, quay về buổi tối mùa đông mười mấy năm trước.
Mùa đông năm ấy ngoại tổ phụ bị bệnh rất nặng, ông nằm trên giường suốt cả ngày, thậm chí đã mấy tháng rồi chưa bước vào thư phòng. Ngày đó, ta tự chơi một mình trong sân thì nhìn thấy mẫu thân và đại phu thường tới khám bệnh cho ngoại tổ phụ đi ra khỏi phòng ông với vẻ mặt nghiêm trọng. Đại phu nói vài câu với mẫu thân rồi rời đi, một mình mẫu thân đứng lại đó, vẻ mặt đầy đau thương. Ta đi tới kéo góc áo mẫu thân, nhẹ giọng hỏi sao vậy, lại bị bà ôm vào trong ngực, bà nói: “Đường nhi, đại phu nói ngoại tổ phụ của con bị bệnh rất nặng, có lẽ sẽ không qua nổi mùa đông này” Nước mắt bà thấm ướt tóc của ta, khiến trái tim ta nặng trĩu, không thể vui vẻ chơi đùa được nữa.
Mấy ngày sau, ta luôn túc trực cạnh giường của ngoại tổ phụ, nhìn khuôn mặt già nua tái nhợt của ông không chớp mắt. Ta cẩn thận lắng nghe tiếng hít thở yếu ớt của ông, sợ rằng chỉ cần mình không để ý một chút thôi là sẽ mất ông mãi mãi, cũng sẽ không thể tìm được ông nữa. Nhưng ông cứ ngủ mê man hết ngày này tới ngày khác, mẫu thân rất lo lắng, bà sợ ngoại tổ phụ sẽ ngủ luôn, ngay cả lời trăn trối cũng không để lại cho mình.
Bỗng nhiên, ta nhớ tới những quyển sách trong thư phòng, nhớ ngoại tổ phụ từng nói, những quyển sách đó là tâm huyết cả đời ông. Cho dù đi đến đâu thì thứ ông nhớ nhung nhất vẫn là chúng. Một suy nghĩ chợt xuất hiện trong đầu ta, nếu đọc sách cho ngoại tổ phụ nghe, nói không chừng ông sẽ có thể tỉnh lại!
Nghĩ tới đây, ta vội lao ra khỏi phòng và chạy về phía thư phòng. Nhưng cửa thư phòng lại bị khóa, không thể đẩy ra được. Ta nghĩ chắc là chỗ của mẫu thân sẽ có chìa khoá, bèn xoay người định rời đi. Nhưng đúng lúc ấy, ta chợt nhìn thấy trong thư phòng lóe lên ánh sáng màu đỏ, như có ai đó đang đốt nến trên bàn vậy.
Ta bèn kiểm tra lại ổ khóa lớn trên cửa, không sai, đúng là nó được khóa từ bên ngoài, không hề có dấu hiệu đã bị mở ra. Nhưng nếu vậy thì sao người kia lại vào trong được chứ?
Ta bước chậm lại, nhón chân lên trên thềm đá, chầm chậm đi tới cạnh cửa sổ và nhìn vào trong thông qua song cửa sổ chạm rỗng.