Sắc mặt Yến Nương thoáng chốc trở nên u ám: “Hắn không phải thần thánh gì cả. E là cô sẽ không muốn gặp phải loại người có thể tạo được tà thuật bậc này như hắn đâu”“Ý của cô nương là trên đời này vẫn còn người biết tà thuật này sao?”
“Cái này chỉ là phán đoán của ta, Tưởng cô nương đừng để ý” Yến Nương hơi ngập ngừng nhưng vẻ mặt đã bình thường trở lại.
Nàng xoay người rồi vội vã đi ra con đường nhỏ bên ngoài: “Ta đã đứng đây lâu quá rồi, sợ là sẽ lỡ buổi khai trương của lầu Thê Phượng mất thôi”
Tưởng Tích Tích biến sắc: “Cô nương còn muốn đi chúc mừng Hoa Cô sao?”
Yến Nương không để ý tới nàng ta mà khẽ nhướn mày: “Cô về nói với Trình đại nhân, đêm nay, sau khi khách khứa đã đến đầy đủ, lầu Thê Phượng sẽ rất sôi nổi, hát ca huyên náo, chắc chắn sẽ rất náo nhiệt, không thể không xem”
***
Đội múa lân đã diễn xong vào ban ngày nhưng tới khi đêm đã lên, địa điểm mới của lầu Thê Phượng mới nghênh đón nhóm khách đầu tiên. Già trẻ khắp thành Tân An, phàm là người có chút bạc trong túi đều tụ lại nơi này chỉ để được thấy kỹ nữ ngoại quốc.
Rốt cuộc các nàng có gì khác so với các cô nương người Hán? Là dùng loại son khác? Hay là mặc loại yếm khác? Nếu không nữa thì, liệu tính tình của các nàng có phóng khoáng hơn, buông thả hơn không? Như thế lại càng có thể chiếm lấy trái tim của đàn ông, nào giống vài nữ nhân luôn tự xưng mình thanh cao, đúng là tẻ nhạt.
Ai nấy đều nghĩ mãi về vấn đề này. Mấy ngày trước, vì ngại chuyện kiêng kỵ đám tang mà bọn họ đều cố kiềm chế không tới đây. Sau mấy ngày giày vò, lòng hiếu kỳ càng ngày càng tăng cao, khuấy động trái tim của đám đàn ông này, trêu đùa nó lúc lên cao lúc xuống thấp, khiến nó không ngừng dao động.
Trình Mục Du nhìn hàng ngũ dài trên đường, không nén nổi mà thở dài trong lòng. Hắn ủ rũ không phải vì mình đã thua trong trận đấu với Hoa Cô mà là do hắn đột nhiên nhận ra, có lẽ ngay từ đầu mình đã thua rồi. Nếu như lòng dân đã bị những bài ca yến oanh này mê hoặc từ lâu thì dù lầu Thê Phượng có mở hay không cũng đâu có gì khác biệt.
“Đại nhân, chúng ta có tới đó thì cũng chẳng ích gì, luật pháp Đại Tống không cấm kỹ nữ, chúng ta không thể mượn cớ không cho bọn họ khai trương được” Sử Phi nói với Trình Mục Du.
“Đương nhiên ta biết, nhưng ta vẫn rất ghét bà ta. Các ngươi mặc quan phục đứng trước cửa, như vậy cũng có thể tỏ rõ thái độ của phủ Tân An, cho dù không thể ngăn cản Hoa Cô khai trương thì cũng có thể đuổi không ít khách!”
“Thuộc hạ hiểu ý của đại nhân rồi. Vậy lát nữa mấy huynh đệ chúng ta sẽ đến dọa đám người muốn ăn chơi hưởng thụ đó rời đi, đại nhân chỉ cần nghỉ ngơi ở quán trà bên cạnh, chờ xem kịch vui thôi!”
Trình Mục Du phất tay áo: “Không cần phải dọa dẫm làm gì, kẻo bà ta lại lên Kinh thành tố cáo ta. Các ngươi chỉ cần đứng ở bên cạnh để cảnh cáo là được rồi”
Sử Phi đáp lời rồi dẫn ba nha dịch chen vào trong đám đông, Trình Mục Du đi một mình tới quán trà cạnh lầu Thê Phượng, lên lầu hai chọn một bàn có tầm nhìn tốt rồi gọi một ấm trà, vừa uống vừa quan sát động tĩnh bên dưới.
Mấy người Sử Phi làm theo chỉ thị của hắn, chia thành một tổ hai người đứng yên bất động trước hai bên cửa lầu Thê Phượng hệt như sư tử đá giữ cửa vừa uy nghiêm vừa trang trọng. Quả nhiên đám đông đã bị cảnh tượng này dọa sợ, bọn họ nhao nhao dừng bước, tụ ba tụ năm đứng một chỗ, vừa chỉ trỏ mấy người Sử Phi vừa xì xào bàn tán.
“Sao quan gia lại tới đây vậy?”
“Lẽ nào là vì vụ án tiệm quan tài đối diện bị phóng hỏa? Nghe nói là đến tận giờ vẫn chưa điều tra ra được rốt cuộc là kẻ nào đã ném cây đuốc đấy vào”
“Ta nghĩ vì Trình đại nhân không thích lầu Thê Phượng nên cố tình cho người đứng đây thôi”
“Vậy có vào nữa không?”
“Người khác vào thì chúng ta vào, người khác bất động thì chúng ta cũng cứ đứng yên là được”
Tiếng cười yểu điệu ở bên trong vang lên, ngay sau đó, hơn mười bóng người diêm dúa lòe loẹt vọt ra, các nàng mặc đồ đỏ xanh, ngọc bội kêu leng keng, để lộ hơn nửa bầu ngực trắng ngần, hoàn toàn thu hút ánh mắt của đám đàn ông.
“Vị quan gia này, đã tới tận cửa rồi sao còn không vào, chẳng lẽ muốn ta phải đích thân đón ngài vào sao”
Các kỹ nữ ngoại quốc khoe khoang thân thể này bắt đầu kéo hết người này tới người khác vào trong. Đám đànông đó mặt đỏ tới tận mang tai, chân chợt nhẹ bỗng như mây, không tự chủ được mà đi theo các nàng vào trong, nào còn thèm để ý tới Sử Phi và những nha dịch còn lại. Người phía sau thấy người phía trước đi vào, bèn nhao nhao chen nhau vào như thủy triều dâng lên. Trong mũi và miệng của họ tràn ngập mùi của son phấn, tiếng thở gấp nỉ non lấp đầy lỗ tai, hoàn toàn ngó lơ mấy nha dịch. Mấy người Sử Phi bị đám đông chen lấn đẩy ra ngoài, chỉ có thể thở dài nhìn bọn họ ùn ùn tiến vào.
Trình Mục Du ung dung rót thêm cho mình một tách trà, hắn đã đoán được trước cảnh tượng này nên cũng không ngạc nhiên. Mục đích hắn tới đây chỉ là để nói cho Hoa Cô biết, lầu Thê Phượng khai trương không có nghĩa là chuyện giữa hắn và bà ta đã kết thúc. Trong cuộc sống sau này, hắn và bà ta vẫn sẽ còn dây dưa với nhau, để bà ta không nên đắc ý quá sớm.
“Ngày lành cảnh đẹp, nhuyễn ngọc trong ngực, mấy người Sử đại nhân đứng trước cửa chẳng phải sẽ làm giảm phong cảnh sao?” Một giọng nói quen thuộc chợt vọng tới từ dưới lầu, bàn tay đang cầm tách trà của Trình Mục Du chợt khựng lại giữa không trung, ánh mắt hướng về phía người đang đứng cạnh Sử Phi. Đó là một công tử trẻ tuổi, mặc y phục màu xanh, mái tóc đen được buộc cao, khóe mắt khẽ hếch lên, tôn lên vẻ hoạt bát, năng động trên khuôn mặt trắng ngần.
“Ngươi… Ngươi là…” Sử Phi chỉ vào hắn, ấp úng một hồi, cuối cùng vẫn không thể gọi tên người đó.
Trình Mục Du bất đắc dĩ lắc đầu rồi đặt tách trà xuống bàn: “Yến cô nương, đúng là nơi nào cũng không thể thiếu cô”
Yến Nương mở cây quạt trong tay ra, che nửa mặt lại. Nàng cười híp mắt, giơ tay ra hiệu cho Sử Phi im lặng: “Ta tới xem náo nhiệt thôi, Sử đại nhân đừng làm bại lộ thân phận của ta”
“Nhưng sao một cô gái như cô lại tới đây chứ?”
Yến Nương không nói gì mà chỉ liếc nhìn hắn rồi lách người đi tới trước cửa lầu Thê Phượng.
Nhìn thấy một công tử tuấn tú nhã nhặn đến, các kỹ nữ ngoại quốc nhao nhao xông tới, dùng khăn tay che miệng và quan sát hắn từ trên xuống dưới: “Công tử, ngài uống trà thưởng múa trước hay là theo ta về phòng luôn?” Một kỹ nữ hùng hổ đi lên trước kéo tay nàng.
Yến Nương đảo mắt, tay trái lại nhẹ nhàng bóp bàn tay nhỏ bé của cô nương kia: “Uống trà trước, rồi lát nữa ta sẽ về phòng với cô nương, làm chuyện cô nương muốn làm, được không?”
Vầng trăng dần leo lên chỗ cao nhất, Trình Mục Du vẫn ngồi trong quán trà, uống nước trà đã nguội lạnh, âm thầm quan sát cảnh trai gái chơi trò lạt mềm buộc chặt đầy mờ ám bên dưới. Tiểu nhị dè dặt bước tới: “Đại nhân, chúng ta phải đóng cửa rồi”
Trình Mục Du đưa một thỏi bạc cho hắn ta: “Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, ta uống xong ấm trà này sẽ về”