Tân An Quỷ Sự

Chương 86: Ngự phách từ

Chương Trước Chương Tiếp

Nghe thấy Trúc Sênh nói như vậy, Tưởng Tích Tích không dám do dự nữa, nàng ta nhanh chóng đóng cửa, khóa lại rồi nhảy lên tường sau và nhẹ nhàng đáp xuống đấtNàng ta vừa đi khuất, Hộ Chuẩn đã nhanh chóng đi vào trong sân, Lưu Tự Đường đi như bay theo sau. Thấy trong sân không có ai, Lưu Tự Đường thầm thở phào nhẹ nhõm: “Biểu huynh, sao đang mua tiền giấy lại vội vàng quay về vậy?”

Hộ Chuẩn nhìn thấy ánh mắt vô cùng bình tĩnh, không hề có chút sợ hãi của hắn ta thì cảm thấy vô cùng xấu hổ vì sự đa nghi của mình: “Chỗ ta có một bình Thu Lộ Bạch mà tổ phụ thích nhất, vừa nãy quên không cầm theo”

Tưởng Tích Tích khập khiễng đi về phía phủ Tân An. Vừa nãy, khi nhảy từ trên tường xuống, hình như gót chân của nàng ta đã bị thương, bây giờ gót chân đau rát đến mức nàng ta đổ cả mồ hôi lạnh.

“Lẽ nào gân chân bị đứt rồi sao?” Tưởng Tích Tích nhăn nhó hít một hơi khí lạnh, tìm một chỗ không người ngồi xuống, cởi tất ra và đặt chân trái lên đùi phải để kiểm tra. Gót chân nàng ta không xây xát gì, nhưng lại có một thứ màu đen, nhỏ hơn móng tay ngón út lồi lên, khảm sâu vào trong da thịt của nàng ta.

Tưởng Tích Tích lấy tay đè nó lại, nhưng bỗng khẽ hô lên một tiếng rồi rụt tay về thật nhanh, bởi vì thứ bị nàng ta đè lên đột nhiên chuyển động. Thứ đó vốn có hình bầu dục, nay lại chợt dài ra như tứ chi, biến thành một phù chú đầy kỳ quái.

Tưởng Tích Tích kinh ngạc, đồng thời cảm nhận được một cơn đau đớn đang truyền đến từ mắt cá chân, nàng ta mở to hai mắt, phát hiện “phù chú” đó đang chầm chậm di chuyển trên làn da mịn màng của mình hệt như muốn bò ra ngoài.

Cuối cùng, phù chú đó xuyên ra khỏi da của Tưởng Tích Tích và nhảy ra ngoài. Trông nó hệt như một đứa bé đầy kỳ lạ, tay trái và chân trái chồng chặt lên nhau, nhưng động tác quái dị đó vẫn không ngăn cản được hành động của nó. Nó cứ khom người như vậy, đầu cúi thấp xuống và đi về phía tường như một con cua.

Tưởng Tích Tích quên cả nỗi đau đớn trên chân, nàng ta trố mắt nhìn chằm chằm vào thứ vừa giống người vừa giống phù chú đó. Nàng ta thấy nó từ từ đi tới sát tường, cơ thể gập lại và chui vào trong hốc tường.

Nhưng người tính không bằng trời tính, lúc nó sắp chui vào trong hốc tường, một cái chân chợt chặn lại, đá đầu nó rơi xuống rồi đạp nát bét. Nó nằm rạp trên mặt đất, đầu và tứ chi rải rác khắp nơi, vài khúc chân tay đã bị cụt còn giãy giụa vài cái, biến thành mấy hạt hoa dầu rồi từ từ thấm xuống đất.

“Phù, suýt chút nữa thì để nó chạy mất rồi”

Một giọng nói quen thuộc vang lên trên đỉnh đầu, nghe thấy giọng nói này, Tưởng Tích Tích mới lấy lại tinh thần, nàng ta ngẩng đầu lên, nhìn bóng dáng yểu điệu trong tà áo xanh kia: “Yến cô nương, sao cô lại ở đây? Thứ đó, rốt cuộc thứ đó…”

Yến Nương không trả lời, nàng đi tới ngồi xổm xuống cạnh Tưởng Tích Tích, nắm lấy cổ chân của nàng ta rồi kéo quần lên tận đầu gối.

Tưởng Tích Tích vội vàng che chân lại: “Cô… Cô định làm gì?”

Yến Nương vẫn không trả lời nàng ta, bất chấp sự phản kháng của Tưởng Tích Tích, nàng vẫn kéo cao tay áo của nàng ta lên, cầm hai cánh tay nàng ta kiểm tra cẩn thận. Sau khi làm xong, dường như nàng vẫn chưa yên tâm nên lại túm cổ áo Tưởng Tích Tích kiểm tra.

Tuy nàng là nữ nhân, nhưng Tưởng Tích Tích cũng không chịu nổi nữa, nàng ta đẩy Yến Nương ra rồi rút kiếm chỉ vào ngực nàng: “Đồ biến thái to gan, sao cô lại có thể vô lễ như thế”

Sau khi nói xong, nàng ta lại cảm thấy dùng hai chữ biến thái với một nữ nhân thật sự không hợp chút nào, nàng ta xấu hổ đỏ mặt, từ từ thu kiếm lại, luống cuống sửa lại y phục bị Yến Nương làm xộc xệch.

Yến Nương liếc nàng ta một cái: “Cơ thể cô nương gầy yếu, chẳng có gì đẹp, ta chỉ sợ vẫn còn phù chú khác trốn trong cơ thể cô, lỡ như bị chúng bám vào bộ phận quan trọng nào thì cô nương sẽ có thể bị mất mạng bất cứ lúc nào”

Nghe thấy Yến Nương nói như vậy, Tưởng Tích Tích vừa sợ vừa tức giận, nhưng sau khi đã biết nguyên nhân nàng kéo quần áo mình thì cơn tức của nàng ta cũng đã dịu lại: “Rốt cuộc phù chú đó là gì?”

Yến Nương phủi tay rồi đứng lên: “Người, nói đúng hơn là người bị luyện thành bùa quỷ”

“Bùa quỷ?” Tưởng Tích Tích nhíu chặt mày: “Đó là cái gì?”

“Ta cũng chưa từng thấy nó mà chỉ mới nghe nói. Đây là một loại pháp thuật cực kỳ tà ma. Thời xa xưa, có bộ lạc khống chế được bộ lạc khác, nhưng đám binh sĩ bị bắt lại không chịu bị người khác sai khiến nên đã bị chế thành bùa quỷ. Họ bị đặt trên cành lá hương bồ và nướng sống ba ngày. Sau đó, dùng cách làm của cao nhân, phong ấn linh hồn vào trong một quyển sách. Quyển sách đó được gọi là Ngự Phách từ, nó có thể giúp chủ nhân của nó gặp thuận lợi trong tất cả mọi việc trên chiến trường”

“Nên phù chú vừa nãy có hình dáng như thế là vì khi còn sống bị thiêu đốt ba ngày, tay chân dính hết vào nhau đúng không?” Tưởng Tích Tích cảm thấy buồn nôn, nàng ta phải ôm bụng nhịn một hồi lâu mới không nôn ra.

“Đúng vậy, sở dĩ chúng có hình dạng khác nhau là vì khi còn sống đã đau đớn giãy giụa trong lửa, cuối cùng bị ngọn lửa chiếm lấy, tứ chi cháy sạch không còn nguyên vẹn và dính chặt vào nhau” Yến Nương nói xong bèn quay lại nhìn Tưởng Tích Tích: “Tưởng cô nương, vừa nãy cô vào thư viện Vân Hồ à?”

“Sao cô biết?”

“Tấn Nhi”

“Tấn Nhi?”

Yến Nương gật đầu: “Cậu bé nói với ta là nhìn thấy thứ không sạch sẽ và vài phù chú kỳ quái trong thư viện”

“Nên mấy hôm trước thằng bé bị ốm là do chuyện này sao?” Tưởng Tích Tích tức giận nói: “Sao thằng bé không nói cho ta biết mà chỉ nói với cô chứ?”

Yến Nương nhún vai một cái: “Các người luôn bắt thằng bé phải là một đứa trẻ mà lại không biết, đứa bé này còn tai sạch mắt sáng hơn cả nhiều người lớn khác” Thấy Tưởng Tích Tích tức giận, nàng bèn quay lại trọng tâm câu chuyện: “Cô nương có phát hiện gì trong thư viện không? Ví dụ như một quyển sách hoặc là một quyển trục?”

“Thứ nhiều nhất trong phòng của Hộ tiên sinh chính là sách. Nhưng mà trong mắt ta, những quyển sách đó đều giống hệt nhau, ta đọc không hiểu. Song, hình như dưới giường của y có gì đó rất quái lạ. Dưới đó rất tối, không phải tối bình thường, ta cứ có cảm giác có gì đó được giấu dưới giường. Đúng rồi, chân ta bị thương cũng là do ta nằm xuống dưới giường để nhìn” Nàng ta bực tức giẫm chân, lại đau đến mức hít sâu vào một hơi: “Nếu không phải lúc đó Hộ Chuẩn chạy về thì chắc ta đã phát hiện được y giấu bí mất gì dưới giường rồi”

Yến Nương cười gằn một tiếng: “Không vội, cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, cô nương không phát hiện được thì có người sẽ tìm được thay cô”

“Ý của Yến cô nương là?” Tưởng Tích Tích mù mờ hỏi.

“Không có gì. Ta thấy chân của cô nương cũng không có gì đáng lo ngại nữa, ta đi trước đây”

Nói rồi, nàng bèn xoay người định rời đi, nhưng lại bị Tưởng Tích Tích gọi lại: “Yến cô nương, còn một chuyện ta vẫn chưa biết. Vừa nãy cô nói có cao nhân phong ấn linh hồn của những tù binh đó vào trong sách. Vậy rốt cuộc cao nhân đó là thần thánh phương nào mà có bản lĩnh như vậy?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)