Hộ Chuẩn ngồi ở trước gương trang điểm, y híp mắt lại, thoải mái hưởng thụ mười ngón tay mềm mại đang luồn trong tóc mình. Đã bao lâu y không được cảm nhận cảm giác được Lục Kiều chải tóc cho mình rồi nhỉ? Một năm? Hai năm? Không, không có lâu như vậy. Trong cơn mơ, đêm nào y cũng nằm trong lòng Lục Kiều, ngón tay nàng ấy dịu dàng vuốt mái tóc của y, búi mái tóc đen nhánh thành một búi tóc hoàn mỹ. Nhưng đã là mơ thì sẽ phải tỉnh, mà cảm giác khi tỉnh lại luôn rất khó chịu. Bởi vì khoảnh khắc tỉnh lại khỏi giấc mộng đều giống như thời khắc giao thoa giữa hạnh phúc và tuyệt vọng. Khoảng khắc đó luôn nhắc nhở y rằng hạnh phúc này là giả, tựa như bong bóng bọt biển, chỉ cần nhẹ chạm vào là sẽ vỡ tanNhưng bây giờ, Lục Kiều đang thực sự ở đây, tuy chỉ là hai bàn tay nhưng y không để ý chuyện này, bởi vì y biết đó chính là nàng. Hơi ấm trên ngón tay nàng, giọng nói của nàng, tất cả đều như lấp đầy sự rỗng trong lòng y, giúp y cảm thấy trọn vẹn, cảm thấy mình vẫn đang sống chứ không phải chỉ là một cái xác không hồn.
“Quan nhân, chàng có tóc bạc rồi” Ngón tay Lục Kiều dừng lại, giọng của nàng ấy tràn ngập thương tiếc: “Chắc mấy năm nay khổ cực lắm phải không?”
“Nàng không ở đây, đương nhiên là ta rất khổ. Nhưng hiện giờ nàng đã trở về rồi, có khổ nữa ta cũng chịu được” Y muốn nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấm áp kia nhưng lại bị nàng tránh khỏi: “Lục Kiều,” ydịu dàng cười: “nàng vẫn tinh nghịch như trước”
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa “cốc cốc”, trong nháy mắt đôi tay Lục Kiều đang luồn trong tóc của Hộ Chuẩn đã biến mất. Y nhíu mày, đứng dậy đi mở cửa, nhìn thấy bóng dáng cao lớn bên ngoài thì hơi giật mình. Y cứ tưởng người này sẽ không tới nữa. Dù sao, hiện giờ mối quan hệ giữa bọn họ không đơn giản chỉ là người thân của nhau nữa, đệ ấy là quan còn y lại là nghi phạm bị quan phủ điều tra.
“Biểu đệ” Hộ Chuẩn nghiêng người để Lưu Tự Đường vào trong phòng. Trước đó y vội nhìn thoáng qua bàn trang điểm, thấy hai bàn tay kia đã sớm biến mất thì mới yên tâm.
“Ta cứ tưởng đệ sẽ không tới” Hộ Chuẩn nói ra suy nghĩ trong lòng.
Lưu Tự Đường ngồi xuống ghế, hờ hững nói: “Đệ cũng tưởng mình sẽ không tới chỗ huynh nữa, nhưng hôm nay là ngày gì, chẳng nhẽ huynh đã quên rồi sao?”
“Ngày giỗ của tổ phụ, sao ta có thể quên được”
“Lúc sinh thời, tổ phụ thích nhất là hoa dâm bụt, đệ biết ở ngoại thành Tân An có một nơi trồng rất nhiều hoa dâm bụt, cho nên muốn đến đó tế bái tổ phụ. Không biết biểu huynh có bằng lòng đi cùng không?”
“Tự Đường, đệ đừng khách khí như thế, ta không quen”
“Vậy là huynh cũng muốn đi? Dâm bụt ưa nắng, chúng ta nên đi sớm, không nên để muộn. Trên đường đi đệ còn muốn mua chút tiền giấy, cho nên chúng nên ta xuất phát luôn đi” Lưu Tự Đường không nhìn thẳng y mà chỉ đứng lên đi ra ngoài cửa. Hộ Chuẩn rầu rĩ, theo sát phía sau Lưu Tự Đường, đóng cửa lại rồi đi ra ngoài.
Thấy hai người đã đi xa, Tưởng Tích Tích mới bước ra khỏi góc tối. Nàng ta nhìn quanh quất một lúc rồi lách người vào thư viện Vân Hồ. Nàng ta không dừng lại ở tiền viện mà lập tức đi đến hậu viện, nhìn thấy phòng của Hộ Chuẩn đã bị khóa thì nhanh chóng lấy một đoạn dây thép từ trong túi ra, hí hoáy chọc mắt khóa một lúc thì rắc một tiếng, cái khóa liền rơi xuống đất.
Tưởng Tích Tích đi vào phòng ngủ của Hộ Chuẩn, thấy nơi này rất sạch sẽ, không hề giống nơi ở của một nam nhân độc thân. Trừ việc trên kệ sách có đủ loại sách vở thì hầu như là không còn thứ gì khác. Ngay cả tủ quần áo cũng không có, mà chỉ có vài bộ quần áo được gấp gọn gàng đặt ở đầu giường.
Tưởng Tích Tích đi đến trước bàn trang điểm, cầm một cây lược gãy lên quan sát kỹ càng, nhưng đó chỉ là một cây lược hết sức bình thường, không có gì đặc biệt, vì thế nàng ta nhìn một lúc rồi lại đặt xuống. Nàng ta đi đi lại lại trong phòng, quan sát tỉ mỉ từng thứ một trong đó.
Đột nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, quét ở bắp chân nàng ta, khiến cho nàng ta cảm thấy lạnh lẽo. Tưởng Tích Tích cứng người lại, tự hỏi vì sao gió này lại thổi dưới bắp chân. Nàng ta suy nghĩ một hồi rồi bỗng nhiên ngồi xổm xuống, nhìn vào gầm giường. Trong đó tối đen, không nhìn rõ được cái gì, nhưng nàng ta lại mơ hồ cảm thấy phía sau sự tối tăm này đang che giấu bí mật nào đó không muốn ai biết.
Nàng ta vươn tay sờ vào bên trong, ngón tay quơ quanh gầm giường nhưng không chạm được cái gì. Tưởng Tích Tích vẫn chưa từ bỏ ý định, dịch người một chút vào bên trong, cánh tay duỗi ra thẳng tắp, lại một lần nữa tìm kiếm trong nơi tối tăm đó. Lần này, ngón tay nàng ta tựa hồ chạm được vào một vật cứng khiến cơ thể nàng ta run lên, vội rụt tay lại.
Không biết vì sao, lòng nàng ta đột nhiên dâng lên một nỗi sợ hãi, luôn cảm thấy thứ kia sẽ lao ra cắn ngón tay mình. Từ sau khi bị Kinh Vân Lai giam giữ ở trong tháp Phật thì Tưởng Tích Tích rất sợ bóng tối. Từ lúc đó đến nay, nàng ta đều phải thắp đèn khi ngủ, không dám dừng lại nửa bước trong bóng đêm.
Cho nên khi đối mặt với bóng tối hỗn độn dưới gầm giường kia, nàng ta đã do dự một lúc lâu, nhưng rồi vẫn quyết định lui bước. Lúc nàng ta đứng lên, chuẩn bị đi vào trong viện điều tra thêm thì lại nghe thấy bên dưới giường phát ra tiếng “loạt xoạt”, theo đó còn có một tiếng thở dài.
“Ai đang ở đó?” Đột nhiên Tưởng Tích Tích quay đầu lại. Trái tim của nàng ta như bị một bàn tay bóp chặt, không đứng dậy nổi. Nàng ta nhìn chằm chằm vào gầm giường, nhất thời không biết có nên đi tới hay không.
“Thả chúng ta ra ngoài” Một tiếng nói nhỏ hỗn loạn như đang gào thét chui vào tai nàng ta.
“Các ngươi… là ai?” Tưởng Tích Tích cố gắng hết sức dằn nỗi sợ hãi trong lòng xuống. Nàng ta rút kiếm sau lưng ra, cầm thật chặt trong lòng bàn tay, nín thở đi đến bên giường. Đến gần mép giường, nàng ta lại cúi người xuống như lúc nãy, quơ kiếm vào bên trong, nheo mắt lại muốn xem rõ đồ vật bên trong đó. Nhưng dưới giường rất tối, giống như có một tấm ván chặn ngay trước mắt nàng ta, cho dù có cố gắng thế nào thì cũng không thể nhìn rõ.
Đột nhiên, dường như có gì đó chuyển động trong góc tối, ngay sau đó Tưởng Tích Tích cảm thấy gót chân tê dại, giống như có cái gì vừa chui được vào trong giày. Nàng ta vừa định quay đầu lại thì cảm giác phía sau lưng bị vật rắn nào đó đập vào. Một hòn đá nhỏ lăn xuống bên cạnh rồi ngừng lại.
“Ban ngày ban mặt, ta còn tưởng thư viện Vân Hồ có trộm vào cơ, không ngờ lại là cô nương”
Một giọng nói trong trẻo vang lên ngoài cửa, Tưởng Tích Tích nhanh chóng đứng lên, quay đầu lại thì thấy Trúc Sênh đang ghé vào tường viện bên kia, cười híp mắt nhìn mình.
“Ta… Không, Tấn Nhi quên sách ở đây, ta tới tìm thử giúp đệ ấy” Bị người ta bắt quả tang nên mặt Tưởng Tích Tích thoáng chốc đỏ bừng lên. Nàng ta tìm đại một lý do, nhưng lúc nói lại lắp ba lắp bắp, khiến chính mình cũng khó mà tin nổi.
Trúc Sênh híp mắt cười: “Ta biết, nhưng mà,” Nàng ấy quay đầu lại nhìn qua bên ngoài: “Hộ tiên sinh sắp trở về rồi, cô nương có muốn tránh đi trước không?”