“Ngọn lửa đó cháy lớn đến nỗi cách mấy dặm ngoài thành cũng có thể nhìn thấy, cháy lan sang cả hai tiệm ở liền kề, may mà người không làm sao, nếu không thì hậu quả khó lường”“Chắc chắn là Hoa Cô gây ra” Trình Mục Du siết tay khiến chùm nho nát bấy, nước chảy ra: “Phái người đi điều tra ông lão đến mua quan tài kia, tám chín phần lão là người của Hoa Cô”
Sử Kim vâng lời lui xuống, Trình Mục Du đừng ngây người một lúc lâu ở trong sân, quên cả việc phải ném chùm nho nát đi.
“Đúng là một đối thủ khó chơi” Giọng Yến Nương vang lên từ phía đối diện khiến Trình Mục Du sửng sốt. Lúc này hắn mới nhớ ra nàng vẫn còn đang đứng ở đó, đã tận mắt thấy hết biểu cảm của mình, từ bất ngờ hốt hoảng đến mặt xám mày tro.
“Không chỉ là khó chơi, bà ta ỷ vào việc có người chống lưng nên không hề sợ hãi. Người như vậy thì có thể làm đến cùng những việc mà người khác không dám làm, bởi vì bà ta biết, ta sẽ không thể làm gì được bà ta” Hắn ủ rũ nói.
“Cho nên đại nhân sẽ cứ vậy mà bỏ qua?”
Trình Mục Du ngẩng đầu, vẫn giữ nguyên vẻ kiên định: “Ta sẽ đấu với bà ta đến cùng. Thua keo này ta sẽ bày keo khác. Thế giới tươi sáng này lúc nào cũng có thể bị đảo ngược” Hắn vỗ bàn tay dính dớp: “Nhưng mà chùm nho này hỏng cả rồi, Yến cô nương, có thể đưa ta một chùm khác không?”
***
Mấy gã sai vặt nâng bình phong qua cổng, bày biện ngay ngắn ở phía trước nhà chính. Trên nền vải màu xanh nhạt có mấy bông hoa màu đỏ ngòm đang cố sức vươn cánh hoa ra bên ngoài, nhụy hoa vàng nhạt như ẩn như hiện. Những đóa hoa này vô cùng xinh đẹp, nhưng vẫn không thể khiến cho mấy người kia vui nổi. Mấy gã sai vặt kia đều nổi hết cả da gà da vịt lên, liếc mắt nhìn nhau, nhưng đến khi nhìn thấy dáng vẻ thỏa thuê đắc ý của Hoa Cô thì lại không dám nói gì nữa. Mãi đến khi ra khỏi cửa thì mấy huynh đệ mới bắt đầu nhỏ giọng bàn tán.
“Có cảm thấy rất lạ không?”
“Nào chỉ là lạ. Vừa rồi ta đã sợ tới mức suýt chút nữa co cẳng chạy mất. Sao thứ đó lại lạnh như vậy, khí lạnh chui vào tận xương tủy. Cũng không biết cô cô lấy từ đâu ra cái thứ đó mà trưng bày nữa”
“Đâu chỉ có lạnh, vừa rồi, dường như ta còn nghe thấy có người nào đó vẫn luôn đi theo sau mình nói cái gì đó, nhưng đến lúc quay đầu lại thì lại chẳng thấy bóng dáng ai cả”
Hoa Cô vừa uống rượu vừa thưởng thức bức bình phong trước mặt. Bà ta mới đánh trả lại được một đòn nên vô cùng đắc ý, hoàn toàn không để ý thấy rằng các cô nương mới nãy vẫn còn đi xung quanh thì nay đã lên lầu hết, chỉ còn lại bà ta và thím Chu ngồi ở đại sảnh xa hoa.
“Ngày mai thuê một đội múa sư tử đến đây, làm một trận thật náo nhiệt ngay trước cửa, rồi bảo các cô nương ra cửa đứng. Ta tin chắc đám đàn ông đó già trẻ gì cũng đều đã thèm thuồng từ lâu, chẳng mấy chốc sẽ tìm tới cửa thôi” Mặt Hoa Cô đỏ bừng, miệng đầy mùi rượu quay qua phân phó thím Chu đang đứng bên cạnh.
“Mọi việc đều đã được sắp xếp ổn thỏa rồi, bảo đảm ngày mai nơi này sẽ chật kín người” Thím Chu lại rót cho bà ta đầy ly rượu: “Có điều, bên phía phủ Tân An…”
“Ta đã sắp xếp để ông lão kia rời đi ngay trong đêm, cho dù Trình Mục Du có đào sâu ba thước đất thì cũng sẽ không đào ra được bóng người nào đâu”
“Cô cô thần cơ diệu toán, Trình huyện lệnh tuổi còn trẻ, sao có thể là đối thủ của cô cô chứ?”
Hoa Cô nhếch miệng: “Tên nhóc đó lúc nào cũng muốn đối đầu với ta, chờ đến khi ta có cơ hội xem, nhất định sẽ dạy cho hắn một bài học…”
“Hí hí hí hí…” Những tiếng ngựa hí vang lên ngoài cửa sổ, Hoa Cô ợ rượu một cái, mơ màng hỏi: “Sao lại có ngựa chạy ra đây, mau đuổi nó đi đi”
Thím Chu hô to vài tiếng ra bên ngoài, lại không thấy có ai trả lời nên đành tự mình đi ra. Bà ta thấy có một con ngựa trắng đang vừa thở hồng hộc vừa đá đá dưới ánh trăng bèn hùng hổ đi về phía nó, cầm dây cương dắt nó tới hậu viện.
“Mấy cái tên kia không biết đi đâu hết cả rồi. Để lão nương tìm được bọn chúng thì nhất định sẽ cho bọn chúng ăn no đòn” Nghĩ đến đây, bà ta hung hăng đá một cái lên bụng con ngựa, cho đến khi con vật kia kêu lên vì đau thì mới thấy hả giận.
Tới chuồng ngựa, thím Chu đá văng cửa rồi lại đạp một cái lên mông con ngựa. Con ngựa kia giậm giậm chân, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ, không chịu di chuyển. Thím Chu bực bội, xách váy lên rồi lại đá thêm một cái vào mông nó. Con ngựa chỉ hí vang, vẫn đứng im trước cửa không chịu đi vào.
Thím Chu nhìn vào trong chuồng ngựa thì phát hiện trong chậu gỗ uống nước của con ngựa đó không có một giọt nước nào, lúc này bà ta mới biết, hóa ra con ngựa này khát nước nên mới chạy ra ngoài. Bà ta không kiềm được chửi bậy: “Đám chết tiệt, đám quỷ, chân tay thối nát hết cả rồi hay sao mà nước cũng không thèm thêm vào” Bà ta tức giận đi đến giếng nước bên cạnh, kéo một thùng nước giếng lên, vận sức ba bò chín trâu mới bê được thùng nước đến bên con ngựa trắng: “Uống đi uống đi, uống đến chết cái đồ súc sinh nhà ngươi đi”
Con ngựa trắng kia thấy thùng nước thì quả nhiên tinh thần tỉnh táo hẳn. Nó vùi đầu vào thùng nước uống ừng ực, uống một hơi hết cả thùng nước.
“No rồi à? Giờ vui vẻ trở về rồi chứ hả?” Thím Chu thấy con ngựa ngẩng đầu thì lại mở chuồng ngựa ra, đạp vào mông nó một cái.
“Đau, nhẹ thôi”
Một giọng nói quen thuộc vang lên làm cho thím Chu sợ giật bắn mình, đứng im tại chỗ không dám cử động.
“Ai? Là ai?” Một lúc lâu sau, bà ta mới quay đầu nhìn trái phải: “Ai đang nói thế?”
Như để đáp lại bà ta, con ngựa trắng lại kêu lên một tiếng: “Cho dù ta có đến nhầm chỗ thì các người cũng không thể ngược đãi ta như thế chứ! Rốt cuộc kiếp trước hai cha con ta đã tạo nghiệt gì mà đều có kết cục chết không có người nhặt xác thế này”
Thím Chu há hốc miệng, mãi mà không thể ngậm miệng lại được. Đêm hè nóng bức nhưng lưng bà ta lại cảm thấy lạnh lẽo, hai chân không kìm được run run, thiếu chút nữa là quỳ rạp xuống đất.
“Ngươi là… Trương… Trương Đại Hộ?”
Lần này con ngựa trắng không trả lời nữa, bốn cái móng khảm sắt của nó gõ “lọc cọc” trên mặt đất, khiến bụi bay tung lên. Thím Chu thấy trong thùng gỗ trước mặt có hình phản chiếu phần đầu của con ngựa, nhưng đó đâu phải đầu ngựa, mà cái đầu này là đầu của Trương Đại Hộ. Đầu ông ta dày đặc vết thương, hai mắt ông ta lồi ra, đột nhiên liếc nhìn bà ta.
Sáng sớm hôm sau, thi thể của thím Chu mới được người của lầu Thê Phượng phát hiện ra. Bà ta nằm ở trong chuồng ngựa, bị thương khắp người, rõ ràng là bị ngựa đạp. Nhưng bà ta chết không phải do vết thương đó mà là bởi trong miệng bà ta bị nhét đầy phân ngựa, miệng bị căng ra, lồi cả mắt. Cái chết của bà ta giống hệt Trương Đại Hộ, bà ta chết vì bị sặc phân ngựa.
Thấy bà ta chết như vậy, mấy gã sai vặt sợ đến mất hồn mất vía, Hoa Cô lại lạnh lùng sai bọn họ dọn thi thể đến nhà xí ở hậu viện, đợi đến khi trời tối thì đưa đến nơi hẻo lánh xử lý. Bà ta sợ tin thím Chu chết truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng tới việc làm ăn của lầu Thê Phượng, cho nên mới muốn đè tin bà ta chết xuống.
Trong lúc rối ren đó, Hoa Cô không hề để ý đến mấy đóa hoa Vong Linh trên bình phong kia trông giống như những yêu quái đã hút no máu, những cánh hoa căng mượt, thon dài kia đang tỏa ra những ánh sáng kỳ quái.