Tờ mờ sáng, hai gã sai vặt canh cửa hoảng hốt chạy vào lầu Thê Phượng. Thấy thím Chu, ma ma thân cận của Hoa Cô, họ vội vàng kéo tay bà ta và hỏi: “Tỷ tỷ, cô cô, cô cô đâu rồi?”Thím Chu liếc họ: “Giờ này chắc là cô cô vẫn đang ngủ”
“Ông lão đó tắt thở rồi,” Hai người thấp giọng nói, vẻ mặt sợ hãi: “tối hôm qua chúng ta làm theo lời dặn dò của cô cô, đưa lão vào chuồng ngựa đánh cho một trận, nhét phân ngựa vào miệng lão rồi rời đi. Nhưng sáng hôm nay, lúc đi ngang qua đó, chúng ta phát hiện, hai mắt lão lồi ra, tứ chi cứng ngắc, chết được một lúc lâu rồi, hình như… là bị sặc phân ngựa nên mới chết”
“Nhưng cô cô còn chưa dậy thì ai dám đi gọi chứ” Thím Chu lườm hắn ta: “Hai ngươi cũng vậy, lầu Thê Phượng có phải mới chỉ chết một hai người đâu, sao vẫn hoảng hốt thế hả. Trương Đại Hộ chỉ ở một mình, chết thì cũng chết rồi, không ai tìm lão đâu. Các ngươi cứ chặt xác lão ra đi, sau đó tìm đại một chỗ nào đó chôn xuống là được. Mấy chuyện nhỏ như thế này đừng quấy rầy cô cô”
“Chuyện này… Được không?” Đám sai vặt ngơ ngác nhìn nhau.
“Có cái gì mà không được, các ngươi quên năm ngoái, thiếu gia Hứa gia đắc tội với cháu trai của quốc cữu gia, cứ tranh giành cô nương với hắn nên bị cô cô đập bể sọ não à. Tốt xấu gì Hứa gia cũng là nhà giàu có quyền quý, thế mà chẳng dám hó hé gì, chỉ nói với người khác là con trai đột nhiên mắc bệnh nặng nên chết rồi. Lão điên đấy thì các ngươi có gì mà phải lo lắng chứ”
Nghe thấy bà ta nói như vậy, hai gã sai vặt lập tức cảm thấy yên tâm, cười nói: “Vậy nhân lúc trời chưa sáng hẳn, chúng ta sẽ đưa lão đi, lúc nào cô cô dậy thì làm phiền tỷ báo với cô cô một tiếng”
“Đi đi” Thím Chu giậm chân, hất bụi đất trên mặt đất lên giày bọn họ.
Mãi cho đến khi mặt trời lên cao, Hoa Cô mới rời khỏi phòng ngủ, xem ra tâm trạng bà ta rất tốt, vẻ mặt hoàn toàn không còn u ám như hôm qua nữa. Thấy sắc mặt bà ta không tệ, thím Chu mới bước nhanh tới và kể lại chuyện của Trương Đại Hộ cho bà ta. Nghe thấy tin Trương Đại Hộ qua đời, vẻ mặt của Hoa Cô vẫn không hề thay đổi, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Bảo chúng xử lý thi thể cho tốt là được, dạo này phủ Tân An vẫn đang theo dõi ta đấy”
“Cô cô có chuyện gì mà vui vậy, kể cho ta nghe với” Da mặt thím Chu nhăn lại hệt như một quả hạch đào.
Hoa Cô nhún vai, cười ha hả nói: “Cũng không có gì, nhưng mà tối hôm qua ta nằm mơ, chuyện trong mơ đúng là rất vui nên ta mới thoải mái ngủ đến tận giờ này”
Thím Chu tiến sát lại và đưa một tách trà cho bà ta: “Cô cô mơ thấy gì vậy?”
Hoa Cô nhấp một ngụm trà, cả khuôn mặt tràn ngập vẻ sung sướng: “Ta à, nằm mơ thấy cháy”
“Đây chính là một giấc mộng đẹp đấy, cháy báo hiệu cho tài vận mở rộng. Chắc chắn là ông trời nghe thấy tiếng lòng của cô cô nên mới nói cho cô cô biết, việc làm ăn của lầu Thê Phượng chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn, để cô cô đừng lo lắng nữa” Giọng điệu của thím Chu rất khoa trương.
“Nhưng nó không phải là đám cháy bình thường,” Nếp nhăn dưới mắt khi cười của Hoa Cô lại càng sâu hơn như muốn chui xuống dưới làn da đầy son phấn của bà ta: “ta mơ thấy tiệm quan tài đối diện bốc cháy, toàn bộ tiệm bị thiêu rụi, không còn sót lại thứ gì” Bà ta nhìn thím Chu đang trố mắt nhìn mình: “Ngươi nói xem, mơ thấy quan tài bị đốt có phải là điềm tốt không? Thăng quan phát tài, không hề sót thứ gì cả nha”
Thím Chu ngẩn người. Bà ta đã đi theo Hoa Cô nhiều năm, bà ta biết, Hoa Cô không tin vào chuyện tâm linh, nên chắc chắn sẽ không phản ứng mạnh với một giấc mộng như vậy. Hơn nữa, với tính tình của Hoa Cô, sau khi bị người khác chơi xỏ như thế, chắc chắn Hoa Cô sẽ bắt người đó phải trả giá gấp mười lần. Thím Chu quay đầu nhìn bà ta: “Cô cô, ý của cô cô là?”
Hoa Cô nhìn ngắm bầu trời trong xanh bên ngoài: “Mấy ngày nay chắc là không mưa đâu nhỉ!?”
“Có vẻ là thế”
“Trong tiệm toàn là quan tài, nếu như đổ thêm một ít dầu hỏa thì chỉ cần một cây đuốc là có thể thiêu rụi mọi thứ rồi” Bà ta chậm rãi đứng lên, khẽ híp mắt lại và tàn nhẫn nói tiếp: “Coi như là ăn mừng lầu Thê Phượng của ta khai trương địa chỉ mới. Cho nên, cây đuốc này phải cháy càng to càng tốt”
***
Làn gió đêm khẽ thổi vào khiến cánh cửa đang khép hờ của thư phòng mở ra. Trình Mục Du nghe thấy tiếng kêu đầy nóng nảy của ve sầu thì nhíu mày, đứng dậy khỏi bàn và đi tới, định đóng cửa lại. Nhìn thấy bóng người xuất hiện sau bức tường phía đối diện, người đó cầm giỏ trúc trong tay, đang trèo trên thang hái nho chín. Trình Mục Du bèn bước ra ngoài và cao giọng gọi: “Yến cô nương”
Yến Nương bị tiếng gọi của hắn làm giật mình, cơ thể nghiêng một cái, suýt chút nữa là ngã khỏi thang. Nàng gắng gượng ổn định lại cơ thể và nói: “Trình đại nhân bất thình lình xuất hiện như vậy, làm ta giật mình đấy”
“Thất lễ, thất lễ” Trình Mục Du đi tới trước tường viện. Thấy Yến Nương đổ mồ hôi đầy đầu, hắn khẽ nói: “Ta có một ít phương thuốc hạ nhiệt, nếu cô nương cần thì cứ bảo Hữu Nhĩ là được”
Yến Nương nghiêng đầu cười với hắn: “Chỉ là do ta thể nhiệt thôi. Nhưng trong lòng người nào đó thì lại như đang bị thiêu đốt đấy”
Trình Mục Du nhếch môi: “Cô nương lại muốn ám chỉ cái gì?”
“Trình đại nhân đã đi một nước cờ rất hay. Không hề tốn chút binh lính nào vẫn có thể khiến lầu mới của Hoa Cô không thể khai trương được, kế hoạch của đại nhân rất cặn kẽ, Yến Nương quả là bội phục”
“Cô nương đã đoán được chuyện này là do ta sắp xếp sao?”
“Tiệm đó đã bị bỏ hoang nhiều năm, lại được mua lại trước ngày khai trương của lầu Thê Phượng mấy hôm, thoáng cái đã biến thành tiệm quan tài. Thời gian trùng khớp như vậy, e là ngoại trừ phủ Tân An âm thầm ra tay thì không còn khả năng nào khác!” Yến Nương vừa nói vừa bóc vỏ nho cho vào miệng: “Ngọt lắm, đại nhân có muốn nếm thử không?”
“Đa tạ cô nương” Không ngờ Trình Mục Du không hề khách sáo, hắn đi tới bên tường, giơ tay nhận lấy chùm nho Yến Nương đưa sang rồi ngắt mấy trái bỏ thẳng vào miệng mà không bóc vỏ: “Đúng là rất ngọt”
“Hình như đại nhân có tâm sự?” Yến Nương nhìn hắn, phát hiện vẻ mặt hắn đã trở nên nghiêm túc hơn vừa nãy rất nhiều.
“Ta đang nghĩ, nếu cô nương đã nhận ra chuyện này thì chắc chắn Hoa Cô cũng nghĩ ra được, cho nên hơi lo lắng”
Hắn còn chưa dứt lời, một loạt tiếng bước chân vội vã đã vọng tới từ bên ngoài: “Đại nhân, không hay rồi,” Sử Kim đi vào, bất chấp lễ tiết xông thẳng về phía Trình Mục Du: “cửa hàng…. cháy rồi”
“Cái gì?” Trình Mục Du sợ hãi: “Có chuyện gì?”
Sử Kim lắp bắp nói: “Tối hôm nay có một ông lão tới, nói người bạn già của mình đã ra đi ngay giữa đêm nên muốn mua một cỗ quan tài. Nhưng ông ta chỉ có một mình, không con không cái, sao có thể chở một cỗ quan tài nặng như thế đi được chứ. Vì thế chủ tiệm và vài tiểu nhị bèn dùng xe ngựa nhà mình chở quan tài về giúp ông ta. Mấy người chúng ta nhớ kỹ lời đại nhân căn dặn, tuyệt không rời chủ tiệm nửa bước, sợ họ bị Hoa Cô mưu hại. Nhưng không ngờ người thì không sao, nhưng tiệm thì lại gặp tai vạ”