“Ta nghe tin lại có một nữ nhân mất tích ở chỗ ngươi, chuyện này nhất định là có liên quan đến ngươi, đúng không?” Miệng Trương Đại Hộ đầy mùi rượu phả lên mặt Hộ Chuẩn“Không liên quan gì đến ông” Hộ Chuẩn cau mày, phất phất tay trước mũi, lạnh lùng trả lời.
“Không liên quan?” Đôi mắt Trương Đại Hộ trừng lớn như hai quả chuông đồng: “Tên tiểu tử này, da mặt ngươi đúng là càng ngày càng dày. Buổi tối ngươi vẫn ngủ được sao? Không sợ các nàng biến thành lệ quỷ đến tìm ngươi sao?”
Hộ Chuẩn ngoài cười nhưng trong không cười: “Lục Kiều sẽ không hận ta, nàng yêu ta còn không kịp nữa là”
Khuôn mặt Trương Đại Hộ đỏ bừng cả lên, ông ta chỉ tay vào Hộ Chuẩn, tức đến nỗi không nói nên lời. Đúng lúc này, đầu tường có một tiếng “ầm” vang lên, một khuôn mặt xuất hiện giữa những bông hoa, cười khanh khách nhìn hai người.
“Lục Kiều” Trương Đại Hộ ngây ra một lúc rồi bật thốt lên.
“Ông lão, ta và Lục Kiều cô nương nhìn rất giống nhau sao?” Nàng ấy cười lên.
Trương Đại Hộ dụi dụi mắt thì phát hiện ra, mặc dù nhìn nàng ấy hơi giống Lục Kiều, nhưng chỉ cần liếc mắt là nhận ra sự khác biệt. Nét mày Lục Kiều thâm thúy hơn, xa xăm hơn, giống như hồ nước sâu tĩnh lặng. Còn vị cô nương này thì từng cái nhấc tay nhấc chân lại có vẻ ngả ngớn, thiếu chín chắn.
“Cô là Trúc Sênh cô nương của gánh hát đây mà!” Hộ Chuẩn nói.
“Ngài vẫn còn nhớ ta sao?” Hai má Trúc Sênh đỏ lựng: “Ta cứ tưởng ngài đã quên ta rồi”
“Lại thêm một cô nương nữa sao?” Trương Đại Hộ cười điên dại: “Rốt cuộc tên tiểu tử nhà ngươi còn muốn hại thêm bao nhiêu người nữa mới chịu dừng tay đây?” Ông ta nhìn Trúc Sênh: “Cô có biết, nữ nhân bên cạnh y không ai là có kết cục tốt không? Tất cả đều hóa thành tro cả rồi, có tìm cũng không thấy. Tiểu tử này chính là yêu quái mê hoặc lòng người. Cô hãy nhớ kỹ, phải tránh xa y, càng xa càng tốt”
“Ta biết rồi,” Trúc Sênh trả lời cho có một câu: “Ông lão, ông cũng đững có làm loạn nữa. Trời nóng thế này, quần áo ông ướt hết cả rồi, lại còn uống rượu, tức giận quá như vậy không tốt đâu. Ông đừng để ảnh hưởng tới sức khỏe”
Trương Đại Hộ nghe nàng nói như vậy, thoáng chốc cảm giác như Lục Kiều đang khuyên bảo mình. Ông ta nghẹn ngào, khóe mắt cũng rưng rưng. Ông ta chớp mạnh mắt, tập tễnh đi ra ngoài cửa, vừa đến cửa thì không quên quay đầu dặn dò nói: “Cô nương, cô tránh xa y ra một chút”
Trúc Sênh nhìn thẳng vào mắt Hộ Chuẩn, ngoài miệng thì cười cười đồng ý, nhưng đến khi nàng thấy bóng dáng Trương Đại Hộ xa dần thì lại lật người một cái, nhảy từ đầu tường xuống, chậm rãi đi về phía Hộ Chuẩn.
“Ông ta đã bảo cô nương tránh xa ta ra một chút”
Trúc Sênh cười cười, thân mình nhanh như cắt chui vào trong phòng Hộ Chuẩn. Nàng nhìn căn phòng hỗn độn, khẽ thở dài: “ Trương Đại Hộ này đúng là quá cứng đầu, vì con gái mà bỏ bê cả cơ nghiệp, cả ngày say như chết, nào có giống nhà phú quý, trông giống ăn mày hơn thì có”
“Vậy cô nương nghĩ ông ta phải làm thế nào?”
Trúc Sênh chẳng hề để ý vỗ vỗ tay: “Cuộc đời này đâu phải lúc nào cũng cần vui vẻ, vui vẻ một ngày cũng là vui”
Hộ Chuẩn nhặt một cái ghế dựa sạch sẽ lên rồi ngồi xuống: “Cũng đúng, như vậy đúng là có thể sống một cách phóng khoáng, vui vẻ”
Trúc Sênh liếc mắt nhìn y: “Ngài thì nghĩ thế nào?”
“Chỉ cần có nàng bên cạnh, thì ta có thể vui vẻ mà sống. Nếu nàng không còn thì cuộc sống này sẽ thật vô vị, được đến đâu hay đến đó thôi”
“Nhưng Lục Kiều đã mất tích rồi”
Hộ Chuẩn cười rộ lên: “Nàng ấy, chưa bao giờ thực sự rời đi”
***
Đêm đã khuya, Trương Đại Hộ không muốn quay về căn phòng nhỏ ông ta đang thuê kia. Nơi đó trống trải, dường như lúc nào cũng đang nhắc nhở ông ta hiện giờ chỉ còn cô độc một mình trên đời này, con gái đã không còn nữa. Những người thân thích trước kia thấy ông ta ngày càng sa sút thì cũng dần tránh né. Đã nhiều năm rồi nhưng chưa bao giờ có người tới thành Tân An này thăm hỏi ông ta. Cho nên, so với việc trở về cái nơi gọi là “nhà” kia thì ông ta thà lang thang trên đường còn thoải mái hơn. Ít nhất ở đây ông ta cũng không cảm nhận được sự cô độc đến tận xương tủy ấy.
“Lão Trương, muộn thế này rồi mà ông còn muốn đi đâu thế?” Mấy người trẻ tuổi đi qua đường trêu đùa: “Trên con phố này cũng chỉ còn lầu Thê Phượng và tiệm quan tài kia là chưa đóng cửa thôi. Trong hai nơi này, ông muốn đến nơi nào?”
“Chỉ sợ là cho dù có là nơi nào thì cũng không hợp với ông đâu nhỉ?” Bọn họ cười ha hả rồi đi xa.
“Quan tài… Tiệm quan tài sao?” Trương Đại Hộ còn đang say đến mơ mơ màng màng, nghe đến ba chữ này thì cả người run lên, tỉnh táo hẳn: “Quan tài ư? Lục Kiều của ta, lúc chết đến một hòm quan tài cũng không có. Người làm cha là ta đây, tốt xấu gì cũng phải mua cho con bé một cái, cho dù chỉ chôn quần áo và di vật cũng được” Ông ta lẩm bẩm, lảo đảo đi về phía trước, mãi cho đến khi thấy ánh đèn mới ngừng lại.
“Chính là chỗ này! Đúng là tiệm quan tài rồi!” Ông ta nhìn cánh cửa lớn đang đóng chặt của tòa lầu cao vút, giơ tay gõ cửa: “Mở cửa, mau mở cửa, ta muốn mua quan tài”
Hoa Cô ngồi ở trong lầu mới, thấy không một gian phòng nào có khách nên đang muộn phiền. Chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào ầm ĩ, sau đó thì nhìn thấy người gác cửa đang áp giải một ông già đến.
“Cô cô, kẻ say rượu này ở bên ngoài làm điên làm loạn, nhất quyết đòi mua quan tài ở chỗ này”
Tâm trạng Hoa Cô đã không tốt sẵn, nghe hắn ta nói như vậy thì liền hất cả chén trà lên mặt Trương Đại Hộ. Bà ta tiến đến, móng tay dài nắm lấy cằm Trương Đại Hộ, giọng nói trầm xuống như nam nhân: “Ngươi nói ai bán quan tài hả?”
“Ta phải mua một cỗ quan tài cho Lục Kiều, phải là cái tốt nhất. Nếu không con bé sẽ chết không nhắm mắt, sẽ trách người cha này, sinh thời hủy hoại hạnh phúc của con bé, sau khi chết còn khiến nó phải bơ vơ không nơi nương tựa, không được… Không thể như vậy được…” Trương Đại Hộ mơ màng, hoàn toàn không nhận thức được mình đang ở nơi nào, đang nói chuyện với ai nữa. Ông ta cố sức mà tìm bạc trong quần áo, moi nửa ngày mới được mấy thỏi bạc vụn.
“Lão già kia, miệng lưỡi ngươi cũng gớm quá nhỉ. Ngươi đang muốn trù ẻo ta phải không?” Giọng nói của Hoa Cô lại thay đổi, trở nên nhẹ nhàng, lạnh lùng, khiến cho hai gã sai vặt sợ đến run lên.
Trương Đại Hộ dường như lại không nghe thấy gì cả, ông ta ngồi bệt xuống dưới đất, miệng vẫn còn lẩm bẩm quan tài quan tài. Hoa Cô nghe thấy vậy thì nghiến răng nghiến lợi, càng ngày càng ghét bỏ. Bà ta chỉ vào hai gã sai vặt: “Các ngươi lại đây”
Hai kẻ kia nào dám chậm trễ trái lệnh bà ta, nhanh chân đi đến.
“Kéo lão già chết tiệt này tới chuồng ngựa, đổ phân ngựa vào miệng lão, đổ đến khi lão không dám nói lời bậy bạ nữa thì thôi,” Hoa Cô ngoài cười nhưng trong không cười, nhếch miệng: “Ta muốn cho lão biết miệng thối phun phân thực sự là gì”
“Nhưng cô cô à, lão cũng đã già rồi, giày vò như thế thì liệu có…” Một gã sai vặt vừa định nói thêm vài câu, lại nhìn thấy Hoa Cô liếc mắt như châm nhọn qua thì nhanh chóng ngậm miệng, không dám ho he thêm tiếng nào nữa. Hai người một trái một phải đỡ Trương Đại Hộ lên lôi ông ta ra hậu viện.