Tân An Quỷ Sự

Chương 80: Tiệm quan tài

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi hỏi xong, Tưởng Tích Tích nhét một ít bạc vụn vào tay Tiểu Liễu: “Đi mua bộ quần áo mới đi! Ống tay áo cô rách hết rồi, còn nữa, nếu thật sự gặp được người có thể gửi gắm cả đời thì hãy lập tức rời khỏi đây, đừng bao giờ quay trở lại” Nàng ta cầm lấy thanh kiếm trên bàn lên rồi xoay người định rời đi nhưng lại bị Tiểu Liễu gọi lại“Tưởng đại nhân, cảm ơn ngài” Tiểu Liễu nghẹn ngào nói.

Tưởng Tích Tích không thể chịu được việc người khác cảm ơn mình, bèn tiếp tục đi thẳng mà không đáp lời.

“Còn một việc ta quên mất chưa nói với đại nhân,” Tiểu Liễu đuổi theo: “mấy năm nay Kính Nhi cô nương sống rất dư dả, vì lần nào tới thư viện Vân Hồ nàng cũng đều lấy được bạc”

Tưởng Tích Tích quay đầu lại: “Bạc?”

“Vâng, có lần cô nương uống say và nói mớ rằng, Hộ Chuẩn, ta không cần bạc, ta muốn trái tim của ngài, ngài có cho ta được không? Ngài chỉ một lòng với nàng như vậy thì liệu nàng có quay lại được không?”

“Nàng?”

Tiểu Liễu gật đầu: “Ta không biết “nàng” là ai, nhưng ta đoán có lẽ là người mà Hộ tiên sinh rất yêu, là người trong lòng y bấy lâu nay”

“Lục Kiều…” Tưởng Tích Tích trả lời thay Tiểu Liễu: “Nhưng tại sao y yêu nàng như vậy mà vẫn hứa hẹn chuộc thân cho Kính Nhi, lại còn đưa hết bạc cho nàng ta chứ?”

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng khua chiêng gõ trống, Tưởng Tích Tích nghểnh tai: “Sao ngoài kia ồn ào thế?”

“Tưởng đại nhân không biết sao? Lầu mới đã xây xong, ngày hôm nay khai trương. Hoa Cô đã chuẩn bị kiệu từ lâu, còn mời cả một dàn nhạc, nói muốn gióng trống khua chiêng đưa các cô nương ngoại quốc tới địa chỉ mới”

Tưởng Tích Tích cười gằn một tiếng: “Thảo nào lúc đi vào ta nhìn thấy một nhóm các cô nương ăn mặc rất kỳ quặc. Mặc dù bây giờ vẫn là giữa hè nhưng y phục của các nàng hở thật đấy”

Nhận ra trong lời nói của nàng ta tràn ngập vẻ châm biếm, Tiểu Liễu không tiếp lời mà chỉ đứng bên cạnh cười hì hì.

***

Đoàn kiệu từ từ đi về phía địa chỉ mới của lầu Thê Phượng trong tiếng khua chiêng gõ trống. Thỉnh thoảng, những cánh tay đầy son phấn thấp thoáng lộ ra phía sau màn kiệu màu xanh biếc. Những cánh tay đó rất bé, chỉ đeo một vài chuỗi hạt châu, móng tay sơn màu hồng, ngón tay như bạch ngọc vẽ nên những đường cong đẹp mắt như đang mời gọi những nam nhân vây xem xung quanh.

“Đúng là chẳng ra thể thống gì. Bây giờ kỹ nữ vào thành mà còn phải đưa đến tận nơi như đón dâu vậy” Các nam nhân nhao nhao nghị luận, ánh mắt lại dán chặt vào những cánh tay xinh đẹp kia, có thế nào cũng không chịu dời mắt.

Thấy sắp tới lầu mới, đoàn kiệu từ từ ngừng lại. Kỹ viện mới xây này không chỉ lớn gấp đôi lầu cũ mà còn được trang trí sang trọng hơn, nguy nga lộng lẫy hệt như một cung điện. Từng cửa kiệu mở ra, các cô nương còn chưa xuất hiện, mùi hương trên người đã bay ra và phả thẳng vào các nam nhân xung quanh, khiến tinh thần họ không ngừng dao động. Họ nhìn chằm chằm cỗ kiệu, trong lòng đều âm thầm tính toán: Mấy cô nương người ngoại quốc này rất khác biệt, ngay cả mùi hương cũng rất nồng hơn, chắc chắn tính cách cũng phóng khoáng hơn, nào giống các cô nương Trung Nguyên cứ luôn e dè nhút nhát. Không biết đến lúc ôm các cô nương này vào lòng thì sẽ còn mê người đến nhường nào. Nghĩ tới đây, ai nấy đều nở một nụ cười trông hệt như những bông hoa cúc nhăn nheo.

“Các cô nương, xuống kiệu thôi” Giọng nói như tiếng chuông ngân, như tiếng của một người đàn ông cường tráng của Hoa Cô vang lên, từng câu từng chữ đều tràn đầy vẻ đắc ý.

“Vâng, cô cô” Bên trong kiệu đồng loạt vang lên tiếng trả lời đầy nũng nịu. Cỗ kiệu khẽ lay động, vài đôi chân thon dài bước ra.

“Cha, sao cha lại ra đi như thế chứ, con trai còn chưa kịp hiếu thuận với cha mà, sao cha lại đi trước như vậy?” Một tiếng gào khóc đầy đau thương chợt truyền đến, cắt ngang ảo tưởng của đám đàn ông đang vây xem, đồng thời phá vỡ cả bầu không khí mờ ám nhập nhằng trước lầu. Tất cả mọi người, bao gồm cả Hoa Cô đang trợn mắt há mồm và các cô nương mày phấn môi son trong kiệu cùng nhìn về phía phát ra tiếng khóc thì nhìn thấy bảy tám người mặc đồ tang đang đi thẳng về phía lầu Thê Phượng. Bọn họ vừa đi vừa khóc, đoàn kiệu dừng lại tại một chỗ cách đó vài thước và đứng yên.

Người dẫn đầu đi xuyên qua đám người tràn ngập mùi son phấn và đi thẳng tới trước một cánh cửa gỗ màu đen đóng chặt đối diện lầu Thê Phượng, giơ tay lên gõ cửa, vừa gõ vừa khóc nói: “Ông chủ, có quan tài không, lấy cho ta một cái tốt nhất. Cha ta đã sống bao ngày nghèo khổ cả đời rồi, bây giờ ta muốn an táng thật hoành tráng cho cha”

Nghe hắn ta nói như vậy, Hoa Cô kinh hãi nhìn tiểu nha hoàn sắc mặt tái nhợt bên cạnh: “Không phải đối diện là tiệm mì bỏ hoang sao? Sao lại thành tiệm quan tài rồi?”

“Con… Con cũng không biết, mấy ngày trước có mấy người tới dọn dẹp tiệm mì, nào ngờ… nào ngờ lại… Nhưng nó cũng không treo biển hành nghề….” Tiểu nha hoàn sợ đến mức cà lăm.

Hoa Cô đang định hỏi tiếp thì cánh cửa đối diện bỗng mở ra, một ông cụ trông rất phúc hậu bước ra, nhìn người thanh niên mặc đồ tang trước mặt và cao giọng nói: “Khách quan, tiệm chúng ta quan tài mẫu gì cũng có, quan tài làm bằng đá, làm bằng gỗ, làm bằng đồng, ngài muốn lấy loại nào. Còn nữa, ban ngày chúng ta vẫn bán hàng, ta cam đoan giá bán của chúng ta là thấp nhất cả thành, chất lượng cao cấp nhất. Tuyệt đối không có hàng nhái, cao thấp không đều, vàng thau lẫn lộn”

***

“Đại nhân, ngài mà ở đó thì tốt quá. Mặt của Hoa Cô ấy à, còn đen hơn cả lông quạ” Sử Kim cười đến mức gập cả người lại: “Bà ta vốn muốn tạo danh tiếng cho lầu mới, nào ngờ lại bị ông cụ tiệm quan tài giật mất sự chú ý của mọi người. Những người xem náo nhiệt lúc đó đi hết luôn rồi, không một ai thèm ở lại luôn”

“Chắc chắn Hoa Cô sắp tức chết luôn rồi, vì lầu Thê Phượng mới mà bà ta đã tốn không biết bao nhiêu công sức, kết quả lại bị một tiệm quan tài nho nhỏ đánh bại. Mấy người này ấy à, ai ai cũng suốt ngày nói chuyện thăng quan phát tài, nhưng vừa nhìn thấy quan tài là lại chạy nhanh hơn ai hết, ai cũng sợ có điềm gở” Tưởng Tích Tích cũng lắc đầu cười nói.

“Cũng không hẳn vậy, làm gì có ai muốn lúc đang ăn chơi hưởng thụ lại nghe thấy tiếng người khác khóc tang chứ. Cách của đại nhân đúng là quá hay” Sử Kim giơ ngón tay cái khen ngợi.

“Không nên đắc ý quá sớm, ta nghĩ chắc chắn bà ta sẽ không từ bỏ ý định của mình. Với người tàn ác như Hoa Cô, chắc chắn bà ta sẽ làm gì đó để trả mối hận trong lòng” Tuy nói như vậy, nhưng sắc mặt của Trình Mục Du cũng đã thả lỏng hơn mấy ngày trước không ít, hắn nhìn về phía Sử Kim: “Theo dõi bà ta, tuyệt không được để xảy ra chuyện gì rắc rối”

Sử Kim đáp lời rồi lui xuống. Thấy hắn đã đi xa, Tưởng Tích Tích bước tới: “Đại nhân, hôm nay ta tới lầu Thê Phượng hỏi nha hoàn thân cận của Kính Nhi. Theo lời của nàng ta thì mặc dù Hộ tiên sinh rất hờ hững với Kính Nhi, nhưng lại định kỳ đưa bạc cho nàng. Hơn nữa trước khi Kính Nhi mất tích, y còn đồng ý sẽ chuộc thân cho nàng”

“Ồ?” Trình Mục Du cau mày lại: “Xem ra quan hệ giữa y và Kính Nhi hoàn toàn không đơn giản như y nói”

“Thuộc hạ cũng nghĩ như vậy, chắc chắn Hộ tiên sinh đang giấu chúng ta chuyện gì đó. Hơn nữa, ta nghĩ Kính Nhi nắm được nhược điểm của y, cho nên y mới phải để mặc nàng chi phối như vậy”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)