“Tấn Nhi,” Tưởng Tích Tích gõ cửa: “đệ đã khỏe hơn chưa? Nếu không sao nữa thì phải rời giường tới thư viện rồi, phụ thân đệ dặn hôm nay đệ nhất định không được đi muộn đấy”Một lát sau, cửa mở ra, Tấn Nhi xuất hiện trước cửa, sợ hãi nhìn Tưởng Tích Tích: “Đệ khỏe rồi, chúng ta đi thôi” Cậu nhóc nói xong bèn vọt nhanh ra ngoài cửa.
Tưởng Tích Tích đi theo sau cậu: “Sắc mặt đệ lạ lắm, sao vậy, đệ vẫn khó chịu à, hay là đệ sợ Trình đại nhân trách thì tỷ sẽ giải thích với ngài ấy giúp đệ”
Tấn Nhi nghiêng đầu qua chỗ khác rồi cười với nàng ta: “Đệ khỏe lắm, đâu có khó chịu đâu, Tích Tích tỷ tỷ, chúng ta mau đi thôi, kẻo lại muộn mất”
Tưởng Tích Tích thở phào một cái rồi tiến lên dắt bàn tay nhỏ bé trắng ngần của cậu: “Để tỷ cầm túi sách cho đệ”
Nhưng Tấn Nhi lại ôm chặt lấy túi sách: “Không cần đâu, đệ là nam tử hán, Tích Tích tỷ tỷ là nữ nhi, đệ phải thương hoa tiếc ngọc mới đúng”
“Tiểu tử kia, đệ học mấy lời này từ ai vậy hả?” Tưởng Tích Tích bật cười, hai người nắm tay nhau đi qua khu chợ náo nhiệt rồi tiến thẳng về phía Tây. Xung quanh càng lúc càng thưa thớt người qua lại, hai người cũng sắp đến thư viện Vân Hồ. Họ rẽ vào một con đường rồi đi tới trước cửa thư viện.
“Con chào tiên sinh” Thấy Hộ Chuẩn đứng trong sân, Tấn Nhi bèn lên tiếng chào hỏi rồi vội vàng chạy vào lớp học.
Tưởng Tích Tích cười với Hộ Chuẩn, nhưng lại phát hiện y có gì đó không giống thường ngày. Tóc của y rơi tán loạn trước ngực, hai hàng lông mày khẽ cau lại.
“Hộ tiên sinh, ngài bị mất ngủ à?”
Hộ Chuẩn khẽ cười, nhưng hai hàng lông mày vẫn không giãn ra: “Trời nóng quá, ve lại kêu không ngừng nên không thể ngủ ngon được”
Tưởng Tích Tích biết y có tâm sự bèn thức thời không hỏi nữa. Nàng ta nhìn về phía bờ tường thì phát hiện nơi đó trống không, chỉ có vài dây bìm bìm đang điên cuồng biểu diễn vẻ đẹp của mình trước ánh mặt trời hừng đông.
Cô nương Trúc Sênh ở rạp hát đó đã lâu không tới, lẽ nào nàng đã hoàn toàn từ bỏ hy vọng với vị tiên sinh lạnh lùng này nên không muốn lãng phí khoảng thời gian tươi đẹp của mình nữa sao?
Tưởng Tích Tích nhún vai một cái, chuyện yêu đương nam nữ vốn không phải chuyện mà nàng ta có thể hiểu rõ được. Nàng ta nhún người nhảy lên bờ tường và hái vài cành hoa xuống rồi cầm trong tay ngắm nghía.
“Tưởng cô nương cũng ở đây à” Giọng Lưu Tự Đường chợt vang lên từ phía sau, nở một nụ cười đầy chân thành, hoàn toàn khác hẳn Hộ Chuẩn: “Nếu ta không dậy muộn thì đã tới cùng lúc với cô nương rồi”
“Lưu đại nhân thật sự coi phủ Tân An là nhà mình đấy nhỉ, ra ra vào vào không hề khách sáo chút nào” Tưởng Tích Tích cố tình trêu đùa hắn ta.
“Biết sao được, viện của biểu huynh ta nhỏ quá, nếu cứ ở cùng huynh ấy thì ta sợ sẽ bị người ta hiểu lầm ta có long dương gì tốt, cho nên đành sống nhờ trong phủ của Trình đại nhân vậy”
Tưởng Tích Tích bị hắn ta chọc cười, nàng ta quay đầu nhìn về phía phòng học: “Hộ tiên sinh, có người đang tung tin vịt ở đây này, ngài không mau ra xem thử đi”
Hộ Chuẩn đi tới, mặt không đổi sắc nhìn Lưu Tự Đường: “Sao đệ lại tới đây?”
“Chuyện này à, đệ ở lại thành Tân An là để ôn lại chuyện cũ với huynh, nắm rõ đời sống thường ngày và chế độ ăn uống của huynh, nếu không lúc về nhà đệ không biết phải báo cáo thế nào với mẫu thân mất”
“Đệ cứ tự chăm sóc mình cho tốt đi!” Hộ Chuẩn đi tới, kéo cánh tay Lưu Tự Đường và chỉ vào vết sẹo hình bán nguyệt của y: “Làm chuyện gì thì cũng phải chú ý sức khỏe, đệ để bản thân bị thương nặng như thế này sẽ khiến cô cô đau lòng đấy”
Đừng nói đến Lưu Tự Đường, ngay cả Tưởng Tích Tích nghe thấy lời y nói cũng ngẩn ra. Nàng ta chỉ vào vết sẹo và hỏi: “Cái này, chẳng lẽ không phải do bị ngài đẩy từ trên cây xuống nên mới bị thương sao?”
“Biểu huynh, chẳng lẽ huynh quên chuyện này rồi sao! Lúc đó huynh bị ngoại tổ phụ đánh nên không dám về nhà mà ngồi ngoài bờ sông cả đêm, lẽ nào huynh bị mất trí nhớ?” Lưu Tự Đường cũng không hiểu.
“Là vết sẹo này hả? Sao ta lại chẳng có chút ấn tượng nào nhỉ?” Hộ Chuẩn cười nói: “Đúng là thất lễ, biểu đệ, không ngờ hồi nhỏ ta lại làm đệ bị thương nặng như vậy”
“Huynh đấy,” Lưu Tự Đường trừng mắt lườm y một cái: “Được rồi, nhạc phụ của huynh có tới gặp huynh lần nào nữa không?”
“Yên tâm, chắc là bị dáng vẻ hung thần ác sát của đệ dọa sợ nên ông ấy không tới lần nào nữa”
Còn chưa nói xong, cửa chính thư viện đột nhiên bị đẩy ra, vài nha dịch tiến vào. Nhìn thấy Tưởng Tích Tích và Lưu Tự Đường, bọn họ chợt ngẩn ra, sau đó thở dài và hành lễ rồi nói: “Lưu đại nhân, Tưởng cô nương, chúng ta phụng mệnh đưa Hộ tiên sinh hồi phủ, có một vụ án cần ngài ấy hợp tác điều tra rõ”
“Vụ án gì?” Tưởng Tích Tích và Lưu Tự Đường đồng thanh.
“Sáng nay có người báo quan, nói một cô nương của lầu Thê Phượng biến mất. Sau khi điều tra, chúng ta phát hiện nơi cuối cùng nàng ta đến là thư viện Vân Hồ”
Trình Mục Du đứng trên công đường, nhìn chằm chằm Hộ Chuẩn đang quỳ bên dưới bằng ánh mắt phức tạp: “Hộ tiên sinh, mặc dù ngài là tiên sinh của Tấn Nhi, nhưng chiếu theo luật lệ thì ta vẫn phải công tư phân minh, mong ngài hiểu cho”
Hộ Chuẩn mặc trường bào màu xanh nhạt đầy tao nhã, hoàn toàn không ăn nhập với công đường đầy nghiêm túc, trang trọng này. Y cười với Trình Mục Du và nói: “Đây cũng không phải lần đầu tiên ta tới đây, đại nhân có gì thắc mắc thì cứ hỏi, Hộ mỗ tuyệt sẽ thành thật khai báo”
Trình Mục Du gật đầu: “Ngài có quen biết Kính Nhi cô nương ở lầu Thê Phượng không?”
“Có, nàng từng cứu mạng ta, nên ta có quen nàng”
“Buổi tối hai hôm trước nàng đến gặp ngài đúng không?”
“Đúng là nàng có tới thư viện Vân Hồ, nhưng chỉ ngồi một lát rồi rời đi”
“Đi đâu?”
“Không biết”
“Không biết?” Trình Mục Du nhìn chằm chằm Hộ Chuẩn: “Nàng tới gặp ngài làm gì? Tuy Kính Nhi là ân nhân cứu mạng ngài, nhưng nàng là gái lầu xanh. Việc nàng thường xuyên ra vào chỗ ở của ngài chung quy vẫn có chút không bình thường”
“Chắc là đại nhân đã nghe ngóng xung quanh rồi nhỉ!” Sắc mặt Hộ Chuẩn vẫn rất bình tĩnh: “Không sai, đúng là Kính Nhi có tình cảm với ta, nàng luôn cầu xin ngóng trông ta chuộc thân cho nàng, sau đó cao chạy xa bay với nàng. Nhưng tình cảm của ta với nàng chỉ dừng ở mức bạn bè, trong lòng ta chỉ có duy nhất một người là thê tử Lục Kiều, sao có thể đồng ý với thỉnh cầu của nàng chứ?”
“Cho nên đêm đó nàng lại tới làm phiền ngài?”
“Đúng vậy, sau khi bị ta từ chối, nàng bèn chạy ra ngoài, nhưng đi đâu thì ta cũng không biết”
Trình Mục Du ngẩng đầu lên, chắp hai tay sau lưng suy nghĩ một hồi rồi lại nói tiếp: “Hộ Chuẩn”
“Có”
“Ta muốn phái mấy người tới thư viện Vân Hồ lục soát, hy vọng ngài không để bụng”
“Đại nhân cứ việc lục soát, đây cũng chẳng phải lần đầu tiên thư viện Vân Hồ bị quan phủ lục soát”
***
Đêm đã khuya, Tưởng Tích Tích vẫn đợi trong thư phòng của Trình Mục Du, thấy tim nến quá dài, nàng bèn dùng kéo cắt bớt, ánh nến bùng lên, chiếu bóng Trình Mục Du đang tập trung đọc sách lên vách tường.
“Sao chưa đi nghỉ ngơi đi?” Hắn gập sách lại, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
“Thuộc hạ đang nghĩ về chuyện của Hộ tiên sinh”