“Ta bảo là cô nghĩ nhiều rồi mà” Hộ Chuẩn bực mình nói, giọng cũng trở nên lạnh lùng hơnQuyển sách trong túi đồ bắt đầu động đậy tạo nên tiếng “bộp bộp”. Ánh mắt Kính Nhi dần trở nên khác thường, tiến tới cướp túi đồ của Hộ Chuẩn: “Ta sẽ không để ngài tiêu hủy nó, ta… ta sẽ không để ngài rời khỏi ta”
“Trả lại cho ta” Hộ Chuẩn khóa cửa viện lại rồi chìa tay tới trước mặt Kính Nhi.
“Không”
“Mau trả lại cho ta” Y rống lên và xáp lại gần nàng ta.
Thấy mình không còn đường nào để tránh, Kính Nhi chỉ đành lùi lại vào trong nhà, vừa định đóng cửa lại thì Hộ Chuẩn đã đạp cửa ra. Y nhìn chằm chằm nàng ta, trong mắt tràn ngập vẻ tàn ác mà nàng ta chưa từng nhìn thấy.
Kính Nhi cảm thấy người đàn ông trước mặt trở nên rất xa lạ, không phải y là người rất dịu dàng tao nhã, không bao giờ lớn tiếng với ai sao? Tại sao bây giờ lại đột nhiên trở nên hung ác như vậy chứ? Nhưng đồng thời nàng ta cũng có chút không hiểu bản thân mình, nàng ta không hiểu tại sao mình lại ôm chặt quyển sách vừa dày vừa nặng này giống như nó là bảo bối hiếm có vậy.
Nàng ta còn chưa kịp nghĩ kỹ thì chợt vấp phải một chiếc ghế dựa, cơ thể mất thăng bằng, lảo đảo ngã ra sau, quyển sách trong tay cũng nặng nề rơi xuống, nảy vài cái trên mặt đất rồi nằm im bất động.
Một vạt áo mềm mại phủ lên mu bàn tay Kính Nhi, Hộ Chuẩn ngồi xổm xuống, đôi mắt hẹp dài nhìn thẳng vào nàng ta: “Cô dám lấy đồ của ta?”
“Ta… Ta… Xin lỗi, xin lỗi…” Nàng ta lắp ba lắp bắp một lúc lâu, cuối cùng chỉ có thể nói thốt lên hai từ xin lỗi.
Kính Nhi không hiểu tại sao mình lại phải sợ hãi như vậy. Nàng ta hoảng sợ tới mức tim như muốn nhảy vọt ra ngoài. Vào một đêm hè như hôm nay, dòng máu đang chảy khắp cơ thể nàng ta như trở nên lạnh thấu xương khiến xương cốt nàng đầy đau đớn. Rõ ràng người đàn ông này đã từng bị nàng ta giáng vô số cái bạt tai, từ trước tới nay, nàng ta chưa bao giờ sợ y, luôn muốn y trở thành đồ chơi của mình, để mặc cho mình tùy ý thao túng. Nhưng bây giờ, trong mắt Hộ Chuẩn tràn ngập vẻ hung ác, hai con ngươi màu đen càng ngày càng giãn lớn ra, cuối cùng lấp đầy toàn bộ tròng mắt.
Y yên lặng nhìn Kính Nhi một hồi. Cuối cùng, y đứng lên, vạt áo lướt qua mặt nàng ta. Kính Nhi thở hắt ra một hơi rồi luống cuống đứng dậy. Bây giờ nàng ta không còn quan tâm tới chuyện gì khác nữa mà chỉ muốn nhanh chóng chạy khỏi nơi này. Trong cơn hoảng loạn, ống tay áo của nàng ta quệt vào tủ trúc cạnh giường và kéo một cây lược gỗ xuống. Cây lược rơi xuống mặt đất, một tiếng động trong trẻo vang lên, cây lược gãy làm đôi.
“Xin… Xin lỗi…” Đây đã là lần thứ hai Kính Nhi nói hai từ này trong đêm nay, nàng ta nhặt cây lược lên: “Ta không cố ý đâu” Thấy Hộ Chuẩn nhìn chằm chằm cây lược, mãi vẫn không có phản ứng gì, Kính Nhi bèn nhấc ống quần lên, rón rén di chuyển về phía cửa.
“Vù vù” Một trận gió thổi tới từ sau lưng khiến tóc nàng ta bay tán loạn, cổ cũng cảm nhận được cái lạnh thấu xương. Kính Nhi quay đầu lại thì thấy Hộ Chuẩn đang thong thả bước về phía mình, y cầm quyển sách cổ bìa đen trên tay, ngón tay thon dài đặt trên cạnh sách và chầm chậm mở ra.
Kính Nhi biết chuyện gì sắp ập đến với mình, bởi vì nàng ta đã từng tận mắt chứng kiến cảnh tượng ký tự trong quyển sách kỳ quái đó chui vào trong cơ thể Lục Kiều, khiến cơ thể nàng ấy dần căng phình lên, cuối cùng nổ tung và hóa thành tro bụi.
Lúc nàng ta dùng quyển sách này để uy hiếp Hộ Chuẩn, liệu nàng ta có từng nghĩ đến, một ngày nào đó mình sẽ trở thành vong hồn dưới quyển sách này giống như Lục Kiều hay không?
“Đàn ông ấy à, là thứ hèn hạ bỉ ổi nhất. Con càng đối xử tốt với hắn thì hắn sẽ càng ăn tươi nuốt sống con đến mức không chừa lại dù chỉ là một mẩu xương. Kính Nhi, một ngày nào đó con sẽ hiểu rõ lời ta nói”
Vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời mình, lời nói của Hoa Cô liên tục vang vọng trong đầu Kính Nhi, cũng chính là lời tổng kết đúng đắn nhất đối với nàng ta.
***
“Quan nhân, tỉnh lại đi” Một giọng nói quen thuộc lọt vào tai Hộ Chuẩn: “Nếu bây giờ mà không rời giường thì sẽ lỡ việc mất.
“Lục Kiều” Hộ Chuẩn còn chưa mở mắt, miệng đã bật thốt lên cái tên đã ghim sâu vào tận đáy lòng mình: “Nàng về rồi à?”
Một bàn tay nhỏ bé, lạnh như băng xoa ngực hắn ta: “Ta về rồi, sau này ta sẽ không đi nữa mà sẽ cạnh chàng đến cuối đời, có được không?”
“Được, tốt quá rồi,” Hộ Chuẩn kích động rơi lệ và nắm thật chặt bàn tay trên ngực mình: “Lục Kiều, ta sai rồi, nhưng nàng biết ta không cố ý mà, đúng không? Nàng cũng biết mà” Hộ Chuẩn vừa sám hối vừa mở mắt ra và kinh ngạc phát hiện xung quanh không có ai. Y bèn cúi đầu nhìn xuống ngực thì thấy cây lược đã bị gãy của Lục Kiều. Lẽ nào vừa rồi y nằm mơ sao? Đúng, chắc chắn là y đã nằm mơ, có lẽ vì tối qua mình ôm cái lược này ngủ nên mới nằm mơ thấy Lục Kiều.
Y đè chặt chiếc lược vào trong ngực và nhắm mắt lại để cảm nhận lại dư vị dịu dàng của Lục Kiều trong giấc mộng vừa nãy. Y muốn khắc thật sâu cảm giác này vào trong lòng.
Nhưng dường như có gì đó khác thường. Hộ Chuẩn chợt mở hai mắt ra. Lược, sao lược lại gãy đôi rồi? Lẽ nào? Y bật dậy, đẩy cửa chạy ra sân nhưng lại không thấy thứ mà mình đang tìm đâu mà chỉ thấy một miếng vải, đó là miếng vải xanh mà hôm qua y dùng để đựng sách.
Y lại quay vào trong phòng, ký ức chợt hiện lên rất rõ ràng: Cơ thể Kính Nhi lơ lửng giữa không trung, từng lỗ chân lông của nàng ta đều biến thành ký tự ngoằn ngoèo, càng ngày càng tụ dày lại và bò khắp từng tấc da tấc thịt của nàng ta.
“Phịch” Dường như giọng nói trong đầu Hộ Chuẩn đã phản ánh lại hiện thực, cơ thể y run lên, hai chân khuỵu xuống và ngã ngồi xuống đất. Y nhìn quyển sách vừa dày vừa nặng trên đất, tim đập thình thịch: Người thứ hai rồi, rốt cuộc ngươi muốn giết chết bao nhiêu người thì mới dừng tay?
“Hủy nó đi, nhớ kỹ, nhất định phải hủy quyển sách đó. Sức lực của con vốn không thể áp chế được nó, một ngày nào đó nó sẽ thoát khỏi sự khống chế của con và gây ra sai lầm lớn không thể cứu vãn được”
Lời dặn trước khi lâm chung của tổ phụ vang lên trong đầu Hộ Chuẩn. Y hốt hoảng đứng lên, cầm chậu rửa mặt bằng đồng trên giá xuống và đặt trên đất, rồi lấy hộp quẹt ra, sau khi lửa bùng lên, y bèn ném quyển sách và hộp quẹt vào trong chậu đồng. Ngọn lửa bùng lên rất cao, chiếu vào mặt y. Y nở nụ cười, một nụ cười từ tận đáy lòng và mang theo chút điên cuồng. Nhưng chỉ một lát sau, nụ cười của y cứng đờ lại, bởi vì quyển sách trong chậu không hề thay đổi, ngọn lửa điên cuồng nhảy múa trên bìa sách, nhưng vẫn không thể đốt được nó.
Hộ Chuẩn đá bay chậu đồng ra khỏi phòng, ngọn lửa văng ra tứ phía, rơi xuống mặt đất rồi dần biến mất, còn quyển sách vẫn nằm yên trên sân, bìa sách rung lên “lạch cạch” hệt như đang cười nhạo sự ngây thơ của y.
Bên ngoài tường viện, Trúc Sênh hạ hai chân đã trèo ở ngoài này cả đêm xuống rồi che miệng lại và thở dài đầy bất lực.