“Hoa Cô tới tiệm thêu Tế Hồng?” Trình Mục Du hỏi mà không ngẩng đầu lên, giọng điệu rất bình thản, không giống như đang hỏi mà chỉ đơn giản là lặp lại lời nói của Tưởng Tích Tích“Đúng vậy, nhưng mà, hình như đại nhân cũng không ngạc nhiên”
Trình Mục Du ngẩng đầu lên từ trong đống sách: “Ngươi nghĩ ta phải ngạc nhiên sao?”
“Thuộc hạ thấy lúc ở trấn Ngọc Tuyền Yến cô nương đã giúp đại nhân, cho nên…”
“Cho nên từ nay về sau nàng là bằng hữu của ta và không được làm bạn với Hoa Cô?”
Tưởng Tích Tích cúi đầu: “Đúng là thuộc hạ nghĩ như vậy”
Trình Mục Du lắc đầu, bật cười: “Chẳng phải trước đây ngươi bảo ta phải đề phòng nàng ấy sao?”
“Nhưng… Nhưng…” Tưởng Tích Tích ngập ngừng, nói không nên lời.
“Nàng ấy không đơn giản như vậy đâu. Ngươi cũng đừng chỉ mới qua một việc đã cho rằng nàng ấy là người đơn giản. Tuy đến giờ ta vẫn không biết rốt cuộc mục đích của Yến cô nương là gì nhưng có một điều ta có thể hiểu rõ rằng, việc nàng giúp ta tuyệt không có mục đích gì xấu, cũng giống như việc nàng kết giao với Hoa Cô vậy”
Tưởng Tích Tích trầm tư giây lát. Cuối cùng, nàng ta ngẩng đầu lên: “Đại nhân, hai người…. Rất giống nhau, đều rất tinh tế, đầu óc nhạy bén, rồi lại rất bi quan trước nhân tính, không hề mơ mộng hão huyền”
Những lời này như đã chạm đến trái tim của Trình Mục Du, hắn ngẩn người: “Ta rất bi quan sao?”
Tưởng Tích Tích chưa kịp trả lời thì cửa đã bị đẩy ra, Tấn Nhi xuất hiện trước cửa, Hộ Chuẩn đi theo sau cậu. Cả hai người đều tràn ngập vẻ rầu rĩ như có tâm sự riêng.
“Tấn Nhi, sao vẫn còn sớm mà đệ đã về rồi?” Tưởng Tích Tích đi tới và kéo bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cậu: “Sao tay lại lạnh thế này, đệ bị ốm à?”
“Hôm nay Tấn Nhi…” Hộ Chuẩn nhìn Tấn Nhi, thấy cậu nhìn cha đầy sợ hãi bèn sửa lại: “Hơi khó chịu nên ta đưa cậu bé về trước”
“Khó chịu?” Trình Mục Du sờ trán Tấn Nhi, rồi lại nhấn vài cái lên bụng cậu bé: “Cơ thể không có gì khác thường, chỉ là sắc mặt hơi tái một chút. Con nói cho cha nghe thử xem nào, con sao vậy?”
Tấn Nhi sợ bị phụ thân trách mắng nên nói dối: “Chắc là do trời nóng quá nên con… con cũng có chứng nhiệt, cho nên…”
Trình Mục Du bất đắc dĩ lắc đầu: “Con đi nghỉ trước đi, để Tích Tích đi với con, cha nói chuyện với Hộ tiên sinh một chút rồi lát nữa sẽ tới thăm con”
“Không cần đâu” Hộ Chuẩn mất tự nhiên ngắt lời hắn: “Ở thư viện có một số việc, ta cáo từ trước” Y nói xong bèn vội vã rời đi, lúc bước qua bậc cửa còn vấp một cái, suýt chút nữa thì té ngã ra đất.
“Hộ tiên sinh bình thường luôn từ tốn, tao nhã lịch sự, sao hôm nay lại trông hốt hoảng như vậy nhỉ” Tưởng Tích Tích khó hiểu, rồi quay đầu lại định gọi Tấn Nhi đi nhưng lại phát hiện cậu bé đang chạy thật nhanh ra ngoài.
***
“Yến Nương, Yến Nương” Tấn Nhi còn chưa đi đến nơi, giọng nói đã vọng vào tiệm thêu Tế Hồng.
“Có chuyện gì mà vội thế, chạy đến mức tóc xõa ra luôn rồi” Yến Nương nghe thấy giọng cậu bèn đi ra khỏi phòng và sửa lại mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Tấn Nhi.
Tấn Nhi kéo tay nàng, đôi mắt to chớp chớp: “Trong thư viện có gì đó quái lạ lắm, trong thư viện thật sự có gì đó rất kỳ dị”
Yến Nương ngồi xổm xuống, trong mắt lóe lên một tia sáng: “Nói ta nghe thử xem”
“Nó trốn dưới gầm giường của tiên sinh Hộ giống như sẽ xông ra ăn thịt người bất cứ lúc nào vậy”
“Nó là cái gì?”
“Ta không nhìn thấy rõ, dưới gầm giường tối quá, đúng rồi,” Tấn Nhi hơi khựng lại, trong mắt tràn ngập vẻ sợ hãi: “còn có một người phụ nữ nữa, nàng ta bị ký tự trong cơ thể làm căng phồng lên rồi nổ tung, hóa thành tro bụi rồi cứ như thế mà biến mất”
“Ký tự?” Yến Nương ngửa đầu suy nghĩ một chút: “Tấn Nhi đã từng thấy những chữ đó trong sách sao?”
“Không, những chữ đó rất kỳ quái, cứ như là được vẽ ra vậy, xiêu xiêu vẹo vẹo, ta không biết một chữ nào hết”
Yến Nương đang định hỏi thêm vài câu thì Tấn Nhi đã vội vàng chạy ra ngoài cửa: “Ta phải về đây, cha nghĩ ta đang bị ốm, nếu cha phát hiện ta không nằm trên giường thì sẽ nghĩ là ta cố tình giả bệnh để trốn học mất” Bóng dáng cậu bé lập tức biến mất ngoài cửa hệt như một con thỏ đang chạy thục mạng.
Hữu Nhĩ vừa dùng khăn lông trắng thấm nước vỗ vỗ vào bụng mình vừa đi tới, cơ thể hắn ta có một lớp lông dày nên đương nhiên không thể chịu nổi cái nóng vào mùa này: “Thứ cậu bé nói là gì vậy?” Hắn ta há mồm ra, bỏ một viên đá vào miệng.
“Trong thư viện thì còn có gì được nữa chứ, đương nhiên là sách rồi” Yến Nương cướp viên đá trong tay hắn ta rồi bỏ vào miệng, cảm nhận cái lạnh của đá dần trượt vào bụng xuôi theo cổ họng: “Dễ chịu quá đi” Nàng vỗ bụng một cái, hai mắt cong thành vầng trăng non đầy xinh đẹp.
“Ký tự trong sách sao?”
“Không hiểu được đâu, đó chính là thiên thư, thiên thư, thiên thư đấy, chỉ có thần tiên mới hiểu được, hiểu chưa?”
“Cô lừa người hả, thần tiên có thể khiến người ta bị nổ tung sao? Nhìn qua cũng biết là tà thuật rồi, lại còn là loại tà thuật đen đến mức không thể đen hơn” Hắn ta thấy Yến Nương vẫn mặc quần dài, gương mặt trắng ngần không đỏ, không đổ mồ hôi thì hâm mộ nói: “Đổi cơ thể mới cũng có lợi đấy, ít nhất thì không sợ nóng. Đúng rồi,” Đột nhiên hắn ta vỗ tay một cái khiến Yến Nương giật mình đánh rơi viên đá trong tay xuống đất: “hôm đó cô cố tình chui vào cái lò ngay trước mặt hắn đúng không, nhân cơ hội chặt đứt suy nghĩ không tốt về sau luôn”
“Ngày nào cũng làm người khác giật cả mình” Yến Nương nhặt viên đá lên và nhét vào người Hữu Nhĩ: “Ngươi vào bóng râm tránh nóng đi, nhưng mà nhớ thêu thật đẹp cho Hoa Cô đấy, nếu không… ta không thể bàn giao cho bà ta được đâu”
***
Hộ Chuẩn đứng cạnh giường, ngón tay cắm sâu vào chiếu trúc trên giường, đốt ngón tay trắng bệch đầy đáng sợ. Y cúi người xuống rồi lại đứng lên, sau đó lại cúi người rồi lại đứng lên, cứ liên tục lặp đi lặp lại như thế. Cuối cùng, y hạ quyết tâm rồi ngồi xổm xuống, thò tay xuống dưới gầm giường và từ từ lôi mấy thứ vừa dày vừa nặng ra.
Đó là một quyển sách, một quyển sách lớn có bìa màu đen được che lại bằng ký tự mạ vàng, ký tự vẫn sáng lấp lánh, không hề có dấu hiệu bị bạc màu giống hệt như lần đầu tiên Hộ Chuẩn nhìn thấy nó vậy.
…
“Chúng ta chờ chúng ở đây ạ?”
“Đây là nơi mà ngày nào bọn cướp cũng phải đi qua, cứ chờ ở đây chắc chắn sẽ thấy chúng” Hộ Trịnh vuốt ria mép bạc của mình, chòm râu sáng ngời hệt như những ngôi sao lác đác trên bầu trời.
“Ý con không phải thế, ý con là, chỉ với hai người chúng ta thì làm sao đối phó được với bọn cướp cực kỳ hung ác đó chứ”
“Hai người?” Hộ Trịnh cười khà khà: “Lát nữa con cứ trốn sau tảng đá kia mà nhìn, một mình ta là đủ rồi”
“Một ông già như người sao? Khéo lại bị chúng ăn tươi nuốt sống ấy chứ. Tuy lúc trẻ người có thể mạnh mẽ lấy một địch mười, nhưng dù sao vẫn phải thừa nhận mình đã già, chấp nhận hiện thực đi chứ”
“Suỵt, đừng nói gì, con có nghe thấy tiếng vó ngựa càng ngày càng gần đó không. Có vẻ lần này chúng có không ít người, hà hà, thú vị lắm, đúng lúc nhân dịp này một mẻ hốt gọn chúng luôn”