Như bị ma xui quỷ khiến, Tấn Nhi liền đẩy cửa nội viện ra, không chút do dự mà nhảy vào. Cậu nhặt từng viên thuốc dưới đất lên, không biết đã vào đến phòng của Hộ tiên sinh từ bao giờ. Rốt cuộc cậu cũng nhặt được viên thuốc cuối cùng, Tấn Nhi cầm thuốc đầy tay rồi lại không biết để chúng vào đâuĐúng rồi, lọ sứ đựng thuốc đâu? Nó ở đâu rồi?
Dường như muốn đáp lại suy nghĩ của cậu, khóe mắt Tấn Nhi liền liếc đến một một thứ màu trắng. Nó đang yên tĩnh nằm ở dưới giường Hộ tiên sinh, không nhúc nhích. Đây chẳng phải là bình thuốc hôm qua phụ thân đưa cho mình sao?
Cậu mừng thầm, nhanh chóng bò xuống gầm giường. Đúng lúc này, một cơn gió lạnh thổi ra từ dưới giường, thổi thẳng vào người cậu khiến cậu kinh ngạc giật mình, ngừng tay lại.
“Lạch cạch lạch cạch” Dưới giường phát ra vài âm thanh đáng ra không nên có.
Tấn Nhi nhìn vào cái nơi đen ngòm ấy, trái tim chợt thắt lại. Nhìn qua thì bóng đen kia hỗn độn giống như không phải là một bóng ma bình thường mà là tập hợp của vô số những thứ lạnh như băng hợp thành một thể. Tấn Nhi vẫn còn nhớ cảm giác này. Lúc ở trong mơ, khi cậu bị Tiểu Phu bóp chặt cổ đã từng trải qua cảm giác khiến cho người ta rợn cả tóc gáy này rồi. Cho nên, lần này cậu không hề do dự mà chống tay chân lên rồi lui nhanh về phía sau.
Lúc bò được ra khỏi gầm giường rồi thì đột nhiên cảm giác áp lực này biến mất. Tấn Nhi thở phào một cái, xoay người định chạy ra bên ngoài cửa. Nhưng trong nháy mắt khi cậu quay đầu thì trước mắt cậu chợt xuất hiện một người phụ nữ, nàng ta lơ lửng giữa không trung, ánh mắt vô hồn, khuôn mặt phù thũng. Dường như tay áo của nàng ta bị gió lùa cho phồng lên, cơ thể cũng sưng lên thành hình chữ “đại” (大).
Tấn Nhi ngồi bệt xuống dưới đất, miệng ấp a ấp úng mãi mà không nói được chữ nào.
Đột nhiên, cậu mở to hai mắt, lấy tay che miệng mình lại. Cuối cùng thì cậu cũng hiểu tại sao cơ thể của người phụ nữ này thoạt nhìn lại cao lớn hơn nhiều so với người bình thường rồi. Đó là bởi vì có thứ gì đó dưới da nàng ta, những thứ đó khiến cho nàng ta phồng to lên gần gấp đôi, hơn nữa còn tựa như đang giằng xé muốn chui từ bên trong thịt của nàng ta ra ngoài.
Dường như Tấn Nhi đã quên đi cả nỗi sợ của mình. Cậu nhìn làn da càng ngày càng trở nên trong suốt của nàng ta, sau đó lại có thứ gì đó màu đen bắt đầu lan ra từ chính giữa. Những thứ đó vừa nhỏ, lại hiện lên cơ thể của nàng ta một cách chằng chịt, đến cả gương mặt trắng nõn kia cũng không tha.
Đây là cái gì, là… ký tự sao?
Đột nhiên Tấn Nhi cảm thấy mắt mình đau dữ dội, tựa như cảm giác khi phụ thân bắt cậu đọc sách cả đêm vậy. Đó là bởi đang có vô số những ký tự hiện lên trên người người phụ nữ kia, tuy cậu không hiểu những chữ đó nhưng mắt lại đau nhói. Hiện giờ chúng đã chen chúc đầy trên người nàng ta, khiến cho làn da của nàng ta nhìn như một trang giấy, làm cho cơ thể nàng ta phồng càng ngày càng to hơn, tựa như có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Đầu của người phụ nữ đó sưng đến nỗi không ra hình ra dạng, tựa như đó không còn là đầu người nữa, mà là đầu của một loài động vật lớn, ánh mắt dại ra, không biết là còn sống hay chết.
Đột nhiên, nàng ta hơi hé miệng, để lộ ra một đoạn lưỡi. Nhìn thấy cảnh này, rốt cuộc Tấn Nhi cũng không chịu được nữa. Cậu “ọe” một cái rồi nôn hết cơm canh vừa mới ăn xong ra ngoài, bởi đầu lưỡi đó cũng đã bị những ký tự kia bao phủ, nó ngo ngoe giãy giụa tựa như một vật sống vậy.
“Uỳnh” một tiếng, người phụ nữ trước mặt đã biến mất. Rốt cuộc thì nàng ta cũng bị những “chữ” đang phun từ bên trong ra làm cho cơ thể trương phình đến mức vỡ ra, thân thể hóa thành vô số những hạt bụi bạc, tiêu tán trong không khí.
“Vù vù” Lại là một cơn gió thổi từ dưới gầm giường ra, thổi mạnh vào lưng Tấn Nhi khiến cho cậu sợ run cả người, cái cổ cứng ngắc quay lại nhìn. Vừa mới quay được một nửa thì đột nhiên cậu cảm thấy trên cổ lạnh ngắt. Sau đó, có vật gì đó “loạt xoạt” chuyển động, tỏa ra một luồng ánh sáng yếu ớt.
“Kỳ lân” Tấn Nhi cúi đầu, nắm lấy con kỳ lân mạ vàng trên vòng cổ. Bỗng nhiên có một dòng nước ấm chảy quanh cơ thể cậu, chân tay cũng trở nên có sức lực hơn. Cậu xoay đầu lại rồi chạy như điên ra ngoài cửa.
“Thả chúng ta ra, thả chúng ta ra đi” Những tiếng hét liên tiếp truyền ra từ dưới gầm giường, nhưng Tấn Nhi không để ý đến, cậu chạy nhanh như bay, nhảy qua cánh cửa, lao ra sân rồi đụng phải một cơ thể mềm mại.
“Tấn Nhi, sao con lại vào được đây?” Hộ tiên sinh đỡ lấy vai cậu, không gặng hỏi tiếp nữa, bởi giờ sắc mặt Tấn Nhi đã xanh như miếng ngọc, nếu không có y đỡ thì đã ngã từ lâu rồi.
“Lọ thuốc… lọ thuốc bị đổ nên con mới…” Lời nói của Tấn Nhi bị đứt quãng.
“Lọ thuốc? Nó vẫn còn đang nằm trên bàn trong phòng học, ta chưa từng cầm nó vào đây. Còn nữa, rõ ràng ta đã khóa cánh cửa này lại rồi, làm sao mà con mở được?” Hộ tiên sinh nhìn về phía bụi cỏ trước viện thì thấy ở đó có một chiếc khóa sắt, có điều nó đã gãy làm đôi, nằm trơ trọi dưới một gốc cây cỏ ngựa.
***
“Hoa cô cô, sao bà lại phải đích thân tới đây, cũng không phái người qua đây báo một tiếng để ta chuẩn bị trước cho tốt” Yến Nương vừa cười vừa nghênh đón Hoa Cô vào trong phòng.
Hoa Cô vỗ nhẹ lên mu bàn tay Yến Nương: “Thân quen cả rồi, cô nương không cần phải khách khí như vậy” Bà ta ngồi lên ghế, nhận lấy tách trà Hữu Nhĩ đưa tới, nhấp một ngụm rồi đặt lên bàn: “Chỗ quần áo lần trước cô nương thêu cho lầu Thê Phượng chất lượng quả thực tốt vô cùng. Không gạt gì cô nương, những vị khách kia của ta đều lưu luyến quên cả đường về, hận không thể chết trên giường các cô nương của ta” Bà ta cứ nói thẳng đuột ra như vậy, Hữu Nhĩ nghe được liền vò đầu bứt tai, chỉ muốn chạy thẳng ra sân.
Yến Nương cười một tiếng: “Cô cô thích là được rồi”
Hoa Cô uống thêm một ngụm trà: “Cho nên ấy à, lần này ta đến đây là muốn cô nương thêu cho thêm nhiều kiểu dáng mới hơn nữa. Chắc cô nương vẫn chưa biết, ta có một miếng đất, lầu mới đã được xây xong rồi, chuẩn bị mấy hôm nữa là sẽ khai trương”
“Chúc mừng cô cô, thế này thì ngân phiếu sẽ lại chạy đầy vào hòm phiếu của cô cô rồi”
“Đó là đương nhiên” Hoa Cô cười đắc ý: “Lần này ta mong cô nương thêu tinh xảo hơn chút nữa. Tỷ như thiên nga uyên ương dưới nước kia kìa, đẹp thì đẹp, nhưng vẫn chưa đủ tình tứ. Nếu như cổ hai con thiên nga đó có thể cuốn lấy nhau, cái miệng cũng hôn lấy nhau thì tâm trạng của khách chắc chắn sẽ tăng vọt, mắt sẽ không thể rời khỏi cái yếm đó không chừng”
Yến Nương cười tủm tỉm, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường: “Nghe cô cô hết, ta sẽ làm theo lời mà bà căn dặn”
“Cô nương đúng là người phóng khoáng,” Hoa Cô buông cái chén trong tay xuống, khóe miệng nhếch lên, khẽ cười một tiếng giễu cợt: “Không giống như một cô nương trong lầu của ta, cho dù là có người muốn nàng ấy thì nàng ấy vẫn luôn lãnh đạm, ra sức từ chối tiếp khách. Hừ, những chuyện như thế này ta thấy nhiều rồi. Đàn ông ấy à, có mấy ai chấp nhận được cô nương xuất thân từ thanh lâu. Ta sẽ chờ sau này khi nàng ta đến cầu xin ta, đến lúc đó ta sẽ trừng trị cho ra trò” Hoa Cô cười hung ác khiến ai nhìn cũng phải sợ run lên.