Chỉ một chút nữa thôi là chạm được vào giấy dầu rồi, vậy mà túi bánh xốp cứ như mọc thêm chân, chạy xung quanh gầm giường. Mặc dù Tiểu Cửu cảm thấy rất kỳ quái, nhưng cậu lại không cam lòng để cho miếng ăn ngon sắp đến miệng rồi lại chạy trốn mất, cho nên liền cong mông lên bò sâu vào trong gầm giường. Tay cậu vươn thẳng tắp, chỉ một chút nữa thôi là ngón tay chạm được vào túi giấy dầu rồi. Cậu vui vẻ trong lòng, hai chân lấy đà đẩy người về phía trước, tay phải liền nắm chặt được túi giấy dầuTrong lòng khoan khoái, Tiểu Cửu vừa cười ha ha vừa bò từ dưới giường ra ngoài. Lúc chuẩn bị mở bao giấy dầu ra để tận hưởng đồ ăn ngon thì cả người cậu cứng lại, không thể động đậy được.
Túi giấy dầu ấy vừa mới đây còn ở trong tay cậu mà giờ đã không thấy đâu nữa, chỉ thấy một quyển sách trên nền nhà. Quyển sách to, màu đen, vừa dày vừa nặng, bốn góc sách đều đã bị mòn rách, nhìn qua trông rất cũ, như là có từ mấy trăm năm trước vậy.
Tiểu Cửu gãi đầu. Không phải chứ, rõ ràng tay cậu vẫn còn đầy cảm giác mềm xốp khi cầm một túi giấy dầu, sao bây giờ trước mặt lại là thứ này?
Cậu nhìn quyển sách to bằng nửa người mình, trong lòng không hiểu nổi làm sao mà mình có thể lôi nó ra khỏi gầm giường dễ dàng như vậy. Cậu ngồi yên bên giường, nhìn những thứ vừa giống như chữ vừa giống hoa văn trên bìa sách, nhất thời không biết phải làm sao cho phải.
Đúng lúc này, cuốn sách vang lên một tiếng “bộp” rồi hơi nhẹ nhàng di chuyển. Ngay sau đó, bỗng chốc một âm thanh loáng thoáng truyền vào trong tai Tiểu Cửu.
“Thả chúng ta ra đi, thả chúng ta ra đi”
Âm thanh đó giống như là của một người, cũng lại giống như của thiên quân vạn mã vọng lại. Nó giống như một dòng lũ lớn, quét cho thần kinh của Tiểu Cửu gần như hỏng mất.
“Thả chúng ta ra…” Bìa sách lại lật lên vài lần, cuốn sách rung động mạnh mẽ trên sàn nhà, tựa như muốn mở những trang sách trong đó ra. Đúng lúc này, Tiểu Cửu đã ra một quyết định quan trọng nhất cuộc đời cậu, sau đó giơ chân trái lên đạp quyển sách kia vào trong gầm giường rồi không quay đầu lại mà bước ra khỏi phòng.
Vừa ra ngoài cậu đã nhìn thấy Hộ tiên sinh đang hốt hoảng đi từ ngoài sân vào, đằng sau là Tấn Nhi cũng đang hốt hoảng.
“Tiểu Cửu, sao mặt của ngươi lại trắng như vậy?” Tấn Nhi nói lớn với cậu.
“Ta… Ta…” Tiểu Cửu vừa định nói gì đó thì chợt cảm thấy bụng đau rát. Cậu há to miệng, bọt mép sùi cả ra ngoài, trước mặt đột nhiên tối sầm lại, Tiểu Cửu chớp mắt rồi ngã xuống bên chân Hộ tiên sinh.
***
“Nghĩa là, vì muốn ăn vụng bánh mây nên Tiểu Cửu mới chạy vào phòng của Hộ tiên sinh, sau đó lúc đi ra liền ngất xỉu?” Trình Mục Du vừa lật sách vừa tổng kết lại thay con trai.
“Vâng, đúng vậy. Dáng vẻ của cậu ấy khiến con sợ chết khiếp, còn sùi đầy bọt mép. Con còn tưởng rằng không cứu được nữa rồi. Thế mà đại phu còn chưa kịp đến thì cậu ấy đã tỉnh lại, nhưng lại cứ mơ mơ màng màng, giống như là không nhớ gì cả”
Trình Mục Du gập sách lại, ra vẻ rất hào hứng nhìn Tấn Nhi: “Khả năng thứ nhất là cậu bé bị sự xuất hiện đột ngột của Hộ tiên sinh dọa cho sợ, cho nên mới đột nhiên bất tỉnh. Khả năng thứ hai là vì hôm qua trời quá nóng, người cậu bé lại mập mạp, không uống nước trong thời gian dài nên khả năng rất cao là bị cảm nắng. Tóm lại thì không có chuyện gì quá to tát. Thế nhưng nói đi nói lại, con cũng là người đọc sách thưởng chữ rồi, sao lại có thể theo Tiểu Cửu đi ăn trộm như vậy?”
“Con…” Tấn Nhi không ngờ lời nói này lại dẫn lửa lên người mình. Cậu ấp úng không nói nên lời, lại nhìn về phía Tưởng Tích Tích đang đứng bên cạnh.
“Lời cha mẹ nói mà đứa bé Tiểu Cửu kia cũng còn không nghe thì làm sao có thể nghe lời khuyên của Tấn Nhi được. Cho nên, Tấn Nhi không thể lay chuyển được cậu bé nên đành làm ‘đồng lõa’” Tưởng Tích Tích cười hì hì ôm Tấn Nhi vào lòng, xin tha cho cậu.
Trình Mục Du lắc đầu cười, đứng lên đi tới ngăn tủ bên cạnh, tự tay lấy từ trong đó ra một rương gỗ lớn. Hắn mở nắp rương ra, lấy ra một cái bình sứ nhỏ đưa cho Tấn Nhi: “Đưa lọ thuốc viên này cho Tiểu Cửu, bảo cậu bé mỗi ngày uống một viên trước khi đi ngủ. Thuốc này có thể khử độc, hiệu quả bình tâm tĩnh khí. Nhưng điều quan trọng nhất là bảo cậu bé từ nay về sau không nên tham ăn như vậy nữa, nếu không phải cơ thể quá nặng nề thì cũng sẽ không bị ngất đi như hôm nay”
Tấn Nhi vui mừng khấp khởi nhận lấy lọ sứ, lẩm bẩm: “Cha tốt với con nhất” rồi chạy ra ngoài cửa.
“Thằng bé này tốt bụng lắm, lòng vòng mãi cũng chỉ vì lọ thuốc này” Tưởng Tích Tích nhìn bóng lưng Tấn Nhi, trìu mến lắc đầu.
“Còn việc gì không?” Trình Mục Du ngồi xuống trước bàn, lại cầm sách lên.
Tưởng Tích Tích hơi do dự: “Đại nhân, mảnh đất Lê Viên kia sao rồi?”
Trình Mục Du không ngước mắt: “Phê chuẩn rồi”
“Đại nhân thực sự đã phê chuẩn rồi sao?”
“Nếu không… Còn có thể làm thế nào?”
“…” Tưởng Tích Tích đang định nói tiếp thì đột nhiên thấy Trình Mục Du nở nụ cười, nàng ta bèn thu lại lời mình định nói: “Có phải đại nhân đã nghĩ ra biện pháp gì rồi không?”
Trình Mục Du ngẩng đầu, khuôn mặt giãn ra, trên mặt thoáng hiện vẻ vui mừng khiến cho khuôn mặt vốn đã anh tuấn lại càng trở nên nổi bật hơn người: “Đúng là đã phê chuẩn, nhưng, ta cũng có thể khiến cho thanh lâu của bà ta không thể làm ăn được. Hoa Cô có tính trời tính bể nhưng chắc chắn sẽ không nghĩ tới việc nơi đối diện với lầu Thê Phượng sẽ buôn bán cái gì”
Tưởng Tích Tích nhìn thấy nụ cười đầu tiên của hắn trong thời gian này thì cũng không khỏi vui vẻ theo, nàng ta vội vàng hỏi: “Đại nhân đừng lòng vòng nữa, mau nói cho ta nghe đi”
Trình Mục Du nhìn chằm chằm đôi mắt tò mò của nàng ta, nói rõ từng câu từng chữ: “Cửa hàng quan tài”
***
Hôm nay Tiểu Cửu không đến thư viện. Tấn Nhi nhìn cái bàn trống không của cậu bé rồi lại nhìn lọ sứ nhỏ trong tay, cảm thấy hơi buồn bã.
“Tiên sinh Hộ, đây là thuốc con mang đến cho Tiểu Cửu, nhưng hôm nay cậu ấy lại không đến, cũng không biết khi nào có thể gặp lại cậu ấy nữa”
Hộ Chuẩn nhận lấy bính sứ: “Giao cho ta đi! Hôm nay ta định đến thăm Tiểu Cửu, có thể thay con giao thuốc cho cậu bé”
“Cảm ơn tiên sinh” Nghe Hộ Chuẩn nói như vậy, Tấn Nhi cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Giờ nghỉ trưa, cậu không chơi cùng bạn bè mà một mình đi đến đình viện bên trong, cái được cái chăng túm lấy cỏ dại trên mặt đất. Nhổ sạch hết cỏ rồi cậu mới lấy một miếng điểm tâm đã bị đè vỡ từ trong túi ra, khẽ thở dài: Tiểu Cửu, ngươi mau trở lại đi! Ta mang điểm tâm cho ngươi rồi. Mặc dù cha nói bệnh của ngươi là do ăn quá nhiều nên mới thế, nhưng ta luôn nghĩ ngươi sẽ rất thích ăn điểm tâm này, như vậy thì chắc chắn sẽ nhanh khỏi bệnh. Nếu ngươi không đến thì ta chỉ có thể cho kiến ăn thôi.
Sân trong đột nhiên vang lên một tiếng động, giống như tiếng một cái chai rơi xuống đất. Tấn Nhi nghiêng đầu nhìn về phía tiếng vang đó thì nhìn thấy mấy viên thuốc lăn từ dưới khe hở của cửa viện ra. Cậu kinh ngạc, vội vàng chạy về phía của, nhặt mấy viên thuốc lên: Cái này, chẳng phải là thuốc phụ thân cho Tiểu Cửu sao?