“Gia phụ đệ đã qua đời từ lâu, bình thường đệ cũng rất ít khi nghĩ tới ông ấy, nhưng chẳng hiểu sao mấy ngày gần đây đệ lại mơ thấy cảnh tượng của mấy ngày trước khi cha mất. Khi đó bệnh tình của ông ấy đã trở nặng, lúc ngủ thường xuyên nói mớ gì đó mà đệ và mẹ không nghe rõ” Hôm nay trông nụ cười của Lưu Tự Đường hơi ảm đạm“Đệ và Tích Tích rất giống nhau” Trình Mục Du ngồi xuống cạnh hắn ta: “Nàng cũng thường xuyên ngồi trong đình này và nghĩ về cha mình”
“Phụ thân của Tưởng cô nương cũng đã qua đời rồi sao?”
“Ông ấy mất lâu rồi, Tích Tích là cô nhi được Trình gia nhận nuôi từ nhỏ”
Lưu Tự Đường nặng nề thở dài: “Thân thế của Tưởng cô nương đáng thương như vậy mà nàng ấy vẫn có thể sống lạc quan rộng lượng, đúng là khiến đệ phải bội phục”
“Nếu nói lạc quan rộng lượng thì e là không có mấy ai có thể sánh với hiền đệ được” Trình Mục Du nở một nụ cười đầy xảo quyệt.
“Trình huynh lại trêu đệ rồi”
***
Vầng trăng từ từ di chuyển lên chỗ cao nhất của bầu trời đêm và chiếu rọi ánh sáng màu bạc trắng xuống khắp sân, tạo nên cảnh tượng vừa hòa nhã vừa thần bí.
…
“Muộn thế này rồi mà người còn định đi đâu vậy?”
“Đám cướp càng ngày càng lộng hành, hôm nay ta phải tiêu diệt thủ lĩnh của chúng, nếu không nhổ cỏ tận gốc thì ắt sẽ để lại hậu họa về sau”
“Một ông già như người thì sao có thể đối phó với nhiều tên cướp như thế được chứ?”
“Tất nhiên ta tự có cách của mình”
“Khoan đã, người cầm gì trong tay vậy?”
“Cuối cùng vẫn bị con phát hiện, hay là con đi với ta để nhìn xem bọn cướp này bị diệt sạch như thế nào đi”
…
Một bàn tay vừa ấm áp vừa mềm mại phủ lên trên tay Hộ Chuẩn, y chợt mở mắt, nhưng trong chốc lát vẫn chưa thể thích ứng được với thế giới thực trước mặt, dường như giọng của tổ phụ trong mộng vẫn còn kéo dài tới tận đây, khiến đầu óc y trở nên rối loạn.
“Sao bây giờ tiên sinh mới tỉnh, Kính Nhi đã chờ ngoài này được một canh giờ rồi, ngài biết để đi ra ngoài một chuyến ta cũng không dễ dàng gì mà” Nàng ta nũng nịu oán trách, toát lên vẻ vừa đáng yêu vừa mạnh mẽ.
Hộ Chuẩn rút tay lại: “Không phải mấy ngày trước cô vừa tới sao? Sao giờ lại tới tiếp?” Giọng điệu của y vô cùng xa cách.
Kính Nhi bĩu môi và nhích lại gần y: “Người ta nhớ ngài mà, nhớ đến mức tim gan phèo phổi ngứa ngáy, nếu không được nhìn thấy tiên sinh thì e là ta sẽ chết trong ấm ức mất”
Hộ Chuẩn nhìn trâm cài tóc rẻ tiền trên đầu Kính Nhi liên tục lắc qua lắc lại trước mặt mình, thầm cảm thấy chán ghét trong lòng, y bèn dịch vào sát tường: “Bọn nhỏ sắp tới rồi, xin cô nương hãy tự trọng”
Kính Nhi ngẩn người, sắc mặt đột nhiên trở nên u ám hung ác: “Tiên sinh đừng có dùng cái giọng điệu đấy để nói chuyện với ta, nếu khiến ta mất hứng thì cẩn thận…”
“Cô muốn làm gì?” Hộ Chuẩn ngắt lời nàng ta, giọng điệu rất yếu ớt.
Kính Nhi nở nụ cười, sự thay đổi quá nhanh của nàng ta khiến Hộ Chuẩn tưởng rằng người đang đối mặt với mình là một yêu nữ giỏi thay đổi.
Kính Nhi giữ chặt vai y: “Ta muốn ngài chuộc thân cho ta, ta muốn cùng ngài cao chạy xa bay, rời khỏi nơi đau lòng này”
“Ta không đi” Y không hề suy nghĩ đã trả lời.
“Không đi?” Kính Nhi khựng lại một chút rồi đột nhiên tát mạnh vào gương mặt trắng ngần của y, để lại vết năm ngón tay màu đỏ: “Vậy ta sẽ nói hết mọi chuyện ra để không ai có thể sống tiếp”
Hộ Chuẩn nửa nằm nửa ngồi trên giường và thở hổn hển một lúc lâu. Lúc ngẩng đầu lên, y đã khôi phục lại vẻ điềm đạm hòa nhã thường ngày: “Được, ta đồng ý, nhưng muốn chuộc thân cho cô phải có bạc. Mà cô cũng biết rồi đấy, mấy năm nay ta chẳng tích được gì, nên cho ta thêm thời gian đi”
“Như vậy mới đúng chứ,” Đôi môi đỏ rực của Kính Nhi cong lên, nhẹ nhàng hôn lên dấu tay trên má y: “Ta sẽ chờ ngài, ngài cũng đừng phụ ta, nếu không ta sẽ rất tức giận đấy” Nói xong, nàng ta bèn ngúng nguẩy xuống giường, quay đầu nhìn Hộ Chuẩn thật say đắm rồi mới lưu luyến đi ra ngoài.
Trúc Sênh ghé vào tường, nước mắt ứa ra, mãi mà không thể ngăn lại được. Lần đầu tiên trong đời nàng ấy cảm nhận được nỗi tuyệt vọng của việc “không thể có được thứ mà mình muốn”. Nàng ấy không hiểu, một người phong thái tựa ngọc, tránh xa thế tục như Hộ tiên sinh tại sao lại cứ dây dưa với người phụ nữ như vậy. Trái tim thiếu nữ chưa trải đời của nàng ấy bị đả kích mãnh liệt, như sắp vỡ vụn thành từng mảnh, hai chân nàng ấy run rẩy leo xuống bờ tường. Vài ngày sau đó, nàng ấy vẫn loanh quanh luẩn quẩn như một linh hồn lang thang vô định cạnh thư viện Vân Hồ để xác nhận chuyện mình nhìn thấy hôm đó có phải là sự thật hay không, nhưng lại sợ sau khi xác nhận sẽ hoàn toàn quẳng trái tim và linh hồn của mình vào hố sâu tuyệt vọng.
***
Tấn Nhi đang nằm nhoài ra bàn nghỉ ngơi thì búi tóc bỗng bị ai đó kéo một cái: “Này, tiên sinh đâu rồi?” Giọng Tiểu Cửu vang lên trên đầu.
Tấn Nhi xoa xoa đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ: “Vừa rồi tiên sinh vẫn còn ở đây, sao học một lúc đã không thấy nữa rồi”
Tiểu Cửu đảo mắt, kéo Tấn Nhi đi ra ngoài và đi thẳng đến trước cửa nội viện nơi Hộ Chuẩn ở mới dừng lại.
“Có muốn đi vào xem thử không?” Ngón tay vừa thô vừa ngắn của Tiểu Cửu chỉ vào cánh cửa không khóa.
Tấn Nhi giật mình: “Tiên sinh đã nói không được đi vào đây, đây là nơi tiên sinh ở mà”
“Ngươi có muốn ăn bánh mây nữa không?” Tiểu Cửu vừa nói vừa chảy nước miếng, hai cái má phúng phính căng lên.
“Không phải hôm qua tiên sinh vừa cho chúng ta đấy sao?”
“Một chút đấy thì sao mà đủ chứ,” Tiểu Cửu chép miệng: “Nếu ngươi không vào thì ta tự đi một mình, lát nữa ta sẽ không chia cho ngươi đâu” Cậu nhóc nói xong bèn đẩy cửa ra tạo thành một khe hở, lách vào qua đó rồi từ từ khép cửa lại.
Tấn Nhi gọi không được mà không gọi cũng không xong, chỉ đành thò đầu nhìn cửa chính, rất sợ Hộ tiên sinh sẽ bất thình lình xuất hiện.
Phòng ngủ của Hộ Chuẩn không khóa, bên trong cũng không có ai, Tiểu Cửu thầm vui mừng trong lòng, cơ thể tròn xoe nhún nhảy đi vào phòng. Căn phòng này rất ngăn nắp sạch sẽ hệt như không có người ở, có rất ít đồ đạc, bàn và giường đều không có lấy một hạt bụi, chỉ có trên giá sách bày đầy các loại sách mà cậu đọc không hiểu.
Tiểu Cửu tìm khắp mọi nơi nhưng vẫn không tìm thấy túi giấy dầu đựng bánh mây đâu. Trong lòng cậu bắt đầu sốt ruột, vừa sợ Hộ tiên sinh sẽ quay về vừa bị con sâu thèm ăn trong bụng không ngừng lại.
Đột nhiên, dưới giường vang lên một tiếng “Két, cạch” khiến Tiểu Cửu sợ đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên. Cậu đứng bất động tại chỗ như trời trồng, hai con ngươi nhìn chằm chằm vào một góc đen như mực dưới giường, trái tim đập thình thịch trong vô thức.
“Bịch” Một tiếng động rất nhỏ lại vang lên, một vật với một góc màu vàng sẫm lập tức chậm rãi lộ ra từ trong bóng tối dưới giường.
“Bánh mây” Tiểu Cửu giật mình, mũi như ngửi thấy mùi thơm của bánh ngọt.
Cậu nắm chặt tay, nhìn chung quanh một chút rồi hạ quyết tâm đi tới cạnh giường, cúi thấp cơ thể mập lùn xuống, quỳ trên mặt đất và duỗi tay ra tìm bánh mây.