Tân An Quỷ Sự

Chương 70: Ruột thịt

Chương Trước Chương Tiếp

“Tại sao lại không quay lại được nữa?” Tưởng Tích Tích đi phía sau Lưu Tự Đường hỏi“Ngoại tổ phụ nói rằng, kẻ cắp thường sẽ chém giết lẫn nhau, bình thường bọn chúng cứ nhóm này chém giết nhóm kia, cho nên không quay lại được cũng là điều bình thường. Có điều, ngoại tổ phụ nói không hề sai, đúng là từ đó về sau ta không còn nhìn thấy đám cướp đó nữa”

“Như vậy xem ra ngoại tổ phụ ngài cũng không phải người bình thường” Tưởng Tích Tích thở dài.

“Hả? Sao cô nương lại nói như vậy?”

“Không chỉ chuyện của riêng ngài, mà còn cả Hộ tiên sinh nữa, tiên sinh cũng được ngoại tổ phụ ngài nuôi lớn đấy thôi! Ngài nhìn cái dáng vẻ không màng thế sự, không vương vấn thế tục của tiên sinh xem, chẳng khác nào thần tiên”

“Cô nương có ấn tượng tốt với biểu huynh của ta thật đấy” Lưu Tự Đường nói xong vừa cười vừa nhìn chằm chằm vào Tưởng Tích Tích.

Tưởng Tích Tích đang định đáp lại thì đã nhìn thấy Tấn Nhi chạy thẳng đến cửa phụ của phủ Tân An, chạy về phía tiệm thêu Tế Hồng. Nàng ta quýnh cả lên bèn bước nhanh hơn, ai ngờ lại đụng phải vết thương vẫn chưa lành hẳn khiến nàng ta đau đớn kêu lên một tiếng, ôm bụng nhăn nhó.

“Sao vậy, vết thương lại đau sao?” Lưu Tự Đường thu lại vẻ cợt nhả, ân cần hỏi han.

“Ta không sao, mau lên, giúp ta gọi Tấn Nhi về, đừng để thằng bé đến tiệm thêu” Tưởng Tích Tích chỉ vào biển hiệu trước mặt, nói với hắn ta.

Mặc dù Lưu Tự Đường không hiểu rõ lắm nhưng vẫn bước về phía tiệm thêu Tế Hồng theo lời nàng ta. Hắn ta đi vào cửa lớn thì phát hiện bên trong không có một bóng người, chỉ loáng thoáng nghe thấy một hai tiếng cười phát ra từ một căn phòng nhỏ, vì vậy liền vén rèm lên định đi vào.

“Xin hỏi vị công tử này muốn mua gì?” Một giọng nói điềm đạm đột nhiên vang lên từ phía sau khiến Lưu Tự Đường giật mình. Hắn ta xoay người, liền nhìn thấy một bóng dáng xanh xanh. Đó là một cô gái, lớn tuổi hơn Tưởng Tích Tích một chút, khuôn mặt xinh đẹp, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.

“Lưu mỗ đường đột rồi” Lưu Tự Đường nhanh chóng giải thích: “Ta đến đây tìm Tấn Nhi, thấy trong sân không có người bèn tự ý đi vào, xin cô nương thứ lỗi”

“Thì ra ngài chính là Lưu đại nhân,” Nụ cười trên khuôn mặt cô gái trở nên sâu hơn: “từ lâu đã được nghe hàng xóm nói rằng có khách quý đến phủ Tân An mà chưa từng có duyên được gặp một lần, cuối cùng ngày hôm nay cũng gặp được rồi,” nàng chỉ tay vào phía trong: “Tấn Nhi ở trong đó, đang chơi cờ cùng với tiểu nhị của ta thôi, có điều hiện giờ thằng bé đang rất vui, chỉ sợ là sẽ không chịu về cùng đại nhân đâu”

“Không sao, một ván cờ thôi mà, ta chờ thằng bé ở đây cũng được” Lưu Tự Đường cười nhưng trong lòng lại không khỏi kinh ngạc. Trông cô nương trước mặt hắn ta vẫn còn trẻ, vậy mà lại rất thong dong bình tĩnh, thấy một vị quan từ kinh thành như hắn ta mà cũng không hề tỏ ra sợ sệt.

“Lưu đại nhân có muốn vào trong phòng ngồi một lát không, để Yến Nương vào châm ly trà ngon cho đại nhân giải khát”

“Cũng được” Lưu Tự Đường vẫn đang ngại ngùng, nghe thấy nàng nói vậy liền nhanh chân bước vào trong phòng. Hắn ta vừa vén rèm lên thì chân liền khựng lại, đứng yên ở cửa không nhúc nhích.

Bên trong cánh cửa này có bày một bình phong, bình phong này có tổng cộng bốn tấm, trên mỗi tấm đều được thêu một bông hoa đỏ như máu. Cánh hoa rất dài, duyên dáng nở ra bốn phía, tựa như những ngón tay nhỏ nhắn của người phụ nữ. Nhụy hoa có màu vàng, ở giữa có vài đốm đen giống như hạt giống của hoa vậy.

“Lưu đại nhân, sao ngài không đi vào, đứng ngây ra đó làm gì?” Yến Nương ở sau lưng hỏi.

“Hình như lúc vén rèm lên ta nghe được một vài âm thanh” Lưu Tự Đường đáp.

“Âm thanh?”

Lưu Tự Đường vỗ đầu mình, gượng cười với Yến Nương: “Chắc là ta nghe nhầm thôi, có lẽ do nghỉ ngơi không đầy đủ nên đầu óc có hơi hỗn loạn”

“Đại nhân làm ta sợ đấy,” Yến Nương thở phào một cái: “ta còn tưởng rằng trong phòng có trộm nữa chứ”

“Thất lễ rồi” Lưu Tự Đường vội vàng xin lỗi, nhưng tâm trạng của hắn ta lại không thể dịu lại được, bởi âm thanh mà hắn ta vừa mới nghe thấy chính là giọng nói của phụ thân đã mất nhiều năm của hắn ta. Giọng nói khàn khàn, còn có vẻ như đang khóc thút thít, nói đi nói lại với hắn ta một câu thơ: “Vốn là ruột thịt, hà tất phải vội vàng giày vò nhau như vậy?”

Hắn ta còn chưa kịp nghĩ nhiều thì giọng nói của Tưởng Tích Tích đã vang lên ở ngoài cửa: “Lưu đại nhân, Tấn Nhi đâu? Ôi, sao mới một lúc mà ngài đã ngồi đây uống trà rồi?”

Yến Nương ngẩng đầu cười: “Tấn Nhi đang chơi cờ với Hữu Nhĩ, chắc một lúc nữa sẽ xong”

Tưởng Tích Tích vừa định nói gì đó thì lại nuốt ngược trở về. Trình Mục Du đã nói cho nàng ta biết rằng ở trấn Ngọc Tuyền, Yến Nương đã giúp đỡ rất nhiều, nên nàng ta không được đối nghịch quá với người ta.

“Nơi này của cô nương quả thực không phải nơi bình thường, ngay cả Lưu đại nhân đến đây cũng không rời đi được, cứ phải uống xong một ly trà thì mới có thể đi” Mặc dù đã cố gắng dằn xuống, nhưng nàng ta vẫn thốt ra những lời lẽ mỉa mai như vậy. Tưởng Tích Tích tự mắng mình một câu ở trong lòng: Ngươi đấy, không thể che giấu cảm xúc của mình đi sao? Đang yên đang lành lại nói một câu cứ như là mắng người ta như thế.

Yến Nương cũng không để ý, nàng cười nhạt, gọi vọng vào trong: “Hữu Nhĩ, chơi hết ván này thôi, Tưởng cô nương và đại nhân đều sốt ruột rồi”

Lời vừa dứt không được bao lâu thì Tấn Nhi vừa quệt miệng vừa đi từ trong phòng ra, cậu trừng trắng mắt nhìn Tưởng Tích Tích, sau đó đi đến bên cạnh Yến Nương, cầm lấy tay áo nàng: “Lần sau cho Hữu Nhĩ đến phủ chơi với ta nhé! Chơi cờ với hắn ta rất vui, thực sự cứ như là ảo thuật vậy”

“Ảo thuật? Tỷ chưa từng nghe thấy ai nói chơi cờ lại còn giống như ảo thuật đấy” Tưởng Tích Tích chen lời.

Tấn Nhi vừa định giải thích thì lại được Yến Nương ôm vào lòng. Nàng đẩy búi tóc trên đỉnh đầu cậu, hai ngón tay lấy ra được một vật: “Tấn Nhi, hôm nay đệ đã đi đâu?” Mắt Yến Nương sáng long lanh, vẻ trêu chọc không còn trong mắt mà lại trở nên chăm chú hơn.

“Hôm nay ta đến thư viện, sau đó…” Cậu gãi đầu một cái: “Sau đó thì đến đây. Yến Nương, tỷ cầm gì trên tay vậy?”

Hai ngón tay của Yến Nương vê lại, đến lúc thả ra thì giữa hai ngón tay đã không còn gì nữa: “Con rận, xem ra thư viện của đệ không sạch sẽ lắm đâu. Về bảo hạ nhân lấy nước nóng để tắm rửa thật sạch cho đệ nhé”

***

Đêm đến, Trình Mục Du ra khỏi thư phòng, chuẩn bị về phòng trong để đi ngủ. Lúc đi qua sân, hắn nhìn thấy Lưu Tự Đường đang ngồi một mình trong đình, hai chân mày nhíu chặt lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Lưu đại nhân,” Trình Mục Du đi tới: “ta rất muốn biết xem có chuyện gì mà lại khiến đệ trông buồn bã như vậy, thế này chắc là có chuyện lớn long trời lở đất gì rồi”

Lưu Tự Đường lắc đầu: “Trình huynh giống Tưởng cô nương quá, toàn thích trêu chọc đệ. Ừm, hiện tại chuyện của trấn Ngọc Tuyền đã kết thúc, đệ cũng đã phái người về bẩm báo rõ tình tiết vụ án với Hoàng thượng rồi, chẳng lẽ huynh lại không thể cho đệ ở đây tranh thủ nghỉ ngơi mấy ngày sao?”

“Nào dám, hiền đệ muốn ở đến khi nào thì cứ ở, chỗ này của ta nhiều phòng, nếu hiền đệ không chê thì ta sẽ dành riêng ra cho đệ một phòng”

Lưu Tự Đường bất đắc dĩ cười mấy tiếng: “Trình huynh lại nói đùa rồi. Thực ra, đệ vừa mới nghĩ đến gia phụ nên mới nhất thời muộn phiền vậy thôi”

Trình Mục Du nhướn mày: “Lưu đại nhân?”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)