Ta vẫn còn nhớ rõ, đó là ngày lễ Vu Lan. Sau bữa cơm chiều, mấy đứa trẻ con chúng ta liền đi theo người lớn ra đường. Ở đó, người lớn đã chuẩn bị xong tiền giấy và đồ lễ từ sớm, để vào trong thau đồng để đốt lễ cho tổ tiên. Chúng ta thì tụm năm tụm ba lại, chạy tới chạy lui quanh mấy thau đồng đó, nếu bị lửa xém vào góc áo thì sẽ bị mắng té tát. Nhưng những tiếng mắng này không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của chúng ta, ngược lại còn khiến cho chúng ta càng phấn khích hơn, chạy càng nhanh hơn, tiếng cười vang khắp cả thôn trấnLúc mọi người đều đang đắm chìm trong không khí ngày lễ thì chợt nghe thấy một tiếng ngựa hí dài từ trên sườn núi cách đó không xa. Tất cả mọi người đều ngừng lại, lần lượt đứng lên từ bên những thau đồng còn đang cháy, nhìn về phía sườn núi.
Trên sườn núi có một bóng đen, người này cưỡi trên một con ngựa to lớn, cũng đứng từ đằng xa mà nhìn về phía trấn nhỏ đang sáng bừng ánh lửa. Đột nhiên, cứ như ảo thuật, phía sau bóng người kia hiện ra thêm mấy chục cái bóng đen nữa, bọn họ đều cưỡi ngựa, cầm trong tay những thanh đao dài gần bằng nửa người.
Ta không nhớ rõ là ai đã hét lên một tiếng chói tai, chỉ nhớ được rằng, sau khi những bóng đen kia nghe thấy tiếng hét đó liền ùa về phía chúng ta như thủy triều, chỉ trong chốc lát đã vào trong trấn. Người lớn thì ôm lấy trẻ con, nhao nhao bỏ chạy về phía nhà mình, không biết đã đá đổ bao nhiêu thau đồng, lửa văng khắp nơi, tro bay đầy trời, khiến cho hai mắt ta không nhìn được, cũng cản đường ta đi về nhà. Chờ cho đến khi cuối cùng ta cũng mở được đôi mắt đẫm lệ ra thì không thấy bạn bè đâu nữa. Trên nền đất bùn trước mặt ta chỉ có bốn cái móng ngựa bằng sắt, khi bước chân, nó phát ra tiếng kêu “lọc cọc lọc cọc”, mỗi một tiếng kêu dường như đang gõ vào trong lòng ta.
Ta lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng có thể thấy rõ người đang ngồi trên lưng ngựa kia. Gã có một khuôn mặt chữ điền, mặt đỏ gay như tím lại, tóc xoăn rủ xuống, che đi đôi mắt nhỏ hung ác bên trong. Trông thấy khuôn mặt hung thần ác sát này, ta chợt òa khóc, nhưng vừa khóc được vài tiếng thì đã bị túm lấy cổ. Tên thủ lĩnh của đám cướp kia tóm lấy cổ ta nhấc lên, dùng giọng nói ngu xuẩn không rõ ràng nói to với những thôn dân đang trốn trong nhà: “Giao hết vàng bạc và phụ nữ ra đây, nếu không… đứa bé này sẽ…” gã dơ tay bóp lấy cổ ta, sau đó phát ra một tràng cười hung ác.
Lúc đó ta sợ đến mức không khóc nổi, cả người co rúm lại, run rẩy như một con thú mới rời ổ. Đúng lúc này, ta thấy cửa nhà mình “xoạch” một tiếng mở ra, mẫu thân ta mặt đầy nước mắt bước ra ngoài, lảo đảo chạy về phía ta. Nhưng mẹ ta chưa đi được mấy bước thì đã bị hai bàn tay cản lại. Là ngoại tổ phụ, ông nghiêm mặt, bắt mẫu thân ta phải quay về, sau đó đôi tay dưới áo run lên, đi về phía ta từng bước một. Rất nhiều năm sau đó, ta vẫn nhớ như in dáng vẻ của ông khi ấy. Khuôn mặt ông bình tĩnh, tay áo đung đưa, mỗi bước chân đều nhẹ nhàng mà kiên định, không hề do dự, tựa như trước mặt ông là một cuốn sách, một cây đàn, chứ không phải một tên cướp đang cầm đao.
Tên tướng cướp nhìn thấy ngoại tổ phụ ta đến gần liền vung tay giơ mũi đao nhắm ngay vào cổ ông, rầm rì cười: “Lão già, da mặt ngươi đã nhăn nheo đến không ra cái hình dạng gì rồi, ta cần ngươi làm gì chứ?” Những tên thổ phỉ phía sau nghe gã nói thì cười phá lên, miệng chúng có mùi hôi tanh tưởi như gia súc.
Ngoại tổ phụ không hề bị lời này của gã làm cho tức giận, thậm chí trên mặt còn hiện lên một nụ cười khó phát hiện, ông thong thả nói: “Ta đây tay chân già yếu, lẩm cẩm rồi, đúng là không còn tác dụng gì nữa. Có điều, ta còn có một khả năng đặc biệt mà người khác không có. Ta thì biết xem vận mệnh. Hay là để ta xem cho ngươi một quẻ, xem số mệnh của ngươi thế nào nhé”
Tên tướng cướp bật cười, mũi đao lại tiến gần hơn về phía trước, đâm vào da của ngoại tổ phụ: “Lão già chết tiệt, ngươi có biết lừa gạt ta thì sẽ có hậu quả gì không?”
“Biết chứ, cho nên tuyệt đối sẽ không dám nói dối nửa câu”
“Tốt,” Tên tướng cướp nói lớn: “không cần xem cho ta, ngươi thử nói xem, ngày hôm nay, tên tiểu súc sinh này liệu có chết trong tay ta không?”
Ngoại tổ phụ mỉm cười: “Đứa cháu ngoại này của ta phúc lớn mạng lớn, đương nhiên sẽ không chết yểu trong tay lưu manh. Nhưng còn ngươi, mệnh số đã hết, không thể sống qua hôm nay rồi”
Nghe ông nói như vậy, tên cướp không khỏi vừa sợ vừa tức giận, bàn tay đang tóm lấy cổ tay ta siết chặt hơn, cái tay cầm đao kia thì giơ lên chém mạnh về phía ta.
Nhìn lưỡi đao sắc bén càng ngày càng gần, ta nhắm chặt hai mắt lại, thầm nghĩ: Xong rồi, xong rồi. Cái mạng nhỏ này của ta hôm nay sẽ kết thúc tại đây. Nhưng đau đớn còn chưa kéo đến thì thân thể ta lắc mạnh một cái, cả người bị quăng bay ra ngoài, được một cánh tay già nua lại cường tráng mạnh mẽ đón lấy.
Ta mở mắt thì nhìn thấy mình đang được ngoại tổ phụ ôm vào lòng, buồn vui lẫn lộn, hít mũi một cái chuẩn bị khóc lên, nhưng ngoại tổ phụ lại bịt kín miệng của ta, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước. Ta nhìn theo ánh mắt ông thì phát hiện, tên tướng cướp vừa mới còn đang ngồi trên lưng ngựa giờ đã ngã lộn nhào xuống đất, khuôn mặt đầy vẻ kinh ngạc. Cổ của gã đã gãy, trở nên mềm nhũn, gập lại giữa vai và cằm, khiến chúng giống như đang chồng lên nhau.
Bọn cướp phía sau sợ đến ngây người, tiến không được mà lùi cũng không xong, quay sang nhìn nhau, khe khẽ bàn luận.
“Vừa nãy là thứ gì thế? Một đống hồng hồng đỏ đỏ?”
“Không nhìn rõ, nó khỏe quá, thủ lĩnh bị nó đẩy ngã từ trên ngựa xuống”
“Hay là đi thôi, nghe nói hôm nay là ngày lễ cúng ma quỷ của người Tống, hồn ma người chết đều sẽ ra khỏi địa ngục, đừng đụng vào bọn họ”
Kẻ kia vừa dứt lời, bọn cướp cũng không dám ở lại lâu hơn nữa, thậm chí bọn chúng còn không lấy xác gã đại vương kia đi mà lần lượt cưỡi ngựa phi vào màn đêm.
Ta nằm trên giường khoảng ba ngày mới ra khỏi cửa phòng. Thực ra cơ thể ta không hề bị thương, thế nhưng đêm đó quả thực ta đã bị dọa sợ, không phải vì tên cướp, mà ta cảm nhận được cái thứ mà bọn họ đã nói. Lúc nó chạm vào người gã tướng cướp kia thì cũng cọ vào lưng ta, thứ đó lông mềm như nhung, còn có một cái đuôi rất to.
Ngoại tổ phụ thì tỏ ra như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vẫn đọc sách vẽ tranh mỗi ngày như xưa, như núi cao nước lặng, không vướng bụi trần. Có một ngày, ta không kìm được liền đến thư phòng của ông, hỏi ông rốt cuộc tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì. Ông nhìn ta, hai hàng lông mày cong cong rủ xuống: “Mắt ta mờ cả rồi, cũng không thấy rõ nữa, còn tưởng là tổ tiên tức giận vì bị mấy tên cướp dám phá hủy thịnh yến hàng năm của họ nên đã hiển linh”
Ta nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng đúng: “Thế nhưng liệu những tên cướp kia có quay lại trả thù không ạ? Trả thù cho tên thủ lĩnh đã chết của bọn chúng ấy”
“Bọn chúng sẽ không quay lại được đâu” Ngoại tổ phụ xoa xoa đầu của ta, cười hiền từ: “Sẽ không bao giờ có thể quay trở lại”