Tân An Quỷ Sự

Chương 67: Lục kiều

Chương Trước Chương Tiếp

Năm ấy ta rời quê hương, mặc dù nói với người nhà rằng ta muốn tham gia khoa cử, nhưng thật ra là tự thân một mình đi đến một đạo quán ở núi La Phù để tu hành. Đệ cũng biết, ta rất thích đọc kinh thư, nhưng không có hứng thú nơi quan trường một chút nào. Cho nên, sau khi trưởng thành ta liền quyết định rời xa nơi nơi chôn rau cắt rốn, làm những chuyện không bị thế tục ràng buộc để cho bản thân có thể thanh tịnh. Đạo quán kia ở tận sâu trong núi La Phù, vô cùng yên tĩnh, trong miếu chỉ có ta và một đạo sĩ. Ta đọc kinh quên cả ngày đêm, đói bụng thì đi vào rừng săn một vài con thú hoang, hái trái cây ăn, sống rất nhàn nhã tự tạiHôm đó, gió thu quét ngang cả núi rừng, lá cây như rụng hết trong một đêm, phủ đầy cả đạo quán. Ta cầm cây chổi đứng trong gió rét quét sạch lá dụng, cứ dồn lại được thành một đống thì lại bị gió lạnh thổi tung ra, tung bay khắp không trung rồi lại rơi xuống.

Cứ vài lần như vậy, ta vừa sốt ruột vừa bực bội, tức tối ném cái chổi xuống đất, ngồi xuống một bên. Đúng lúc này, phía trên tường viện truyền đến một tràng cười giòn tan, ta nhìn lên thì thấy một thiếu nữ. Nàng ấy mặc một bộ váy màu xanh, khuôn mặt trong trẻo thuần khiết, tựa như trời cao mùa thu vậy.

Nụ cười trên khuôn mặt nàng ấy cực kỳ không tương xứng với vẻ ngoài trong trẻo thuần khiết đó. Ta vừa nhìn là biết ngay, đây là một nụ cười mà nàng ấy cố tình tạo ra, không biết nàng ấy đã phải suy nghĩ bao lâu, tập luyện bao nhiêu lần thì mới tạo ra được lần “vô tình gặp mặt” này của chúng ta.

Ta không vạch trần nàng ấy mà lại giả vờ làm ra vẻ mặt nghiêm túc: “Trang Tử không phải cá, làm sao hiểu được niềm vui của cá”

Nàng ấy ngẩn ra một lúc, cơ thể trượt xuống theo mặt tường: “Tiểu đạo sĩ, ngay cả lá rụng huynh cũng không quét được, thế mà lại rất giỏi nói đạo lý này kia. Huynh thử nói xem, trong ngôi miếu ở núi sâu này thì có gì vui chứ?”

Ta nhìn nàng ấy chăm chú, mãi vẫn không nói gì. Nàng ấy bị ta nhìn đến mất tự nhiên, mặt hơi hồng rồi dần đỏ lựng lên: “Tiểu đạo sĩ, đừng tưởng rằng chỉ cần giả câm giả điếc là ta sẽ bỏ qua cho huynh. Nói mau, rốt cuộc lá rụng đầy đất thế này thì vui ở chỗ nào?”

“Mỗi lần, chỉ cần nghe được tiếng chân đạp lên lá rụng là ta biết cô đã đến rồi, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ”

“Huynh… đã biết từ lâu rồi sao?” Nàng không đỏ mặt, nhưng lại thở nhanh, ngực phập phồng lên xuống, rất là đáng yêu.

Ta đến bên cạnh nàng ấy, tự tay gỡ một chiếc lá khô từ trên tóc nàng ấy xuống: “Cô là Lục Kiều?”

“Sao huynh lại biết tên của ta?”

“Mấy hôm trước sư phụ nói có một người là Trương Đại Hộ đến thôn bên cạnh để thu tiền thuê đất, dẫn theo cả cô con gái độc nhất của ông ta là tiểu thư Lục Kiều. Tiểu thư Lục Kiều tinh thông mọi thứ, cầm kỳ thi họa, còn có vẻ đẹp khuynh thành. Theo như ta thấy thì chỉ có cô nương đây mới xứng đáng với mấy chữ này của sư phụ thôi”

“Cha nói đọc nhiều sách thì sẽ thành kẻ ngốc. Nhưng ta thấy tiểu đạo sĩ huynh đây miệng lưỡi lại rất trơn tru” Nàng ấy trừng mắt nhìn ta, khóe miệng lại vô thức nhếch lên.

Từ sau hôm đó, mỗi ngày Lục Kiều đều đến đạo quán tìm ta. Có khi nàng ấy còn mang theo đàn của mình rồi đàn cho ta nghe. Khi đánh đàn, Lục Kiều tựa như một nàng tiên, mười ngón tay thon dài nhỏ nhắn, dáng vẻ tao nhã. Lúc ấy ta chỉ biết say mê, chìm đắm trong tiếng đàn, cảm thấy rằng thiên đường thì cũng chỉ như vậy mà thôi.

Nhưng có một ngày, tiếng đàn chợt buộc phải ngừng lại. Phụ thân nàng ấy là Trương Đại Hộ bất ngờ đến, ông ta thậm chí còn không cho chúng ta giải thích mà đã đập vỡ cây đàn của Lục Kiều, rồi lôi ta ra đánh đến mức mặt mũi bầm dập, cảnh cáo không cho ta đến gần con gái của ông ta nửa bước.

Ông ta nói: “Những người đọc sách như các ngươi, nhìn thì tưởng tử tế, nhưng thực chất đều là lũ mặt người dạ thú, bụng dạ xấu xa. Ta tuyệt đối sẽ không gả con gái cho ngươi đâu, đừng hòng mơ tưởng”

Nửa mặt ta sưng lên, cười khổ nhìn ông ta, trong lòng thì nghĩ về thân thế của Lục Kiều. Sau khi hạ sinh nàng ấy không lâu thì mẫu thân của nàng ấy liền bỏ đi theo một nhạc công, cho nên Trương Đại Hộ mới hận thấu xương những người đọc sách “văn nhân nhã sĩ” như chúng ta. Cho con gái đọc sách học đàn đã là nhân nhượng tột cùng rồi, nếu còn muốn ông ta cho phép gả Lục Kiều cho ta thì chỉ có là si tâm vọng tưởng.

Nhưng con người ta, có lẽ đúng như lời Trương Đại Hộ nói, đã đọc sách đến ngây dại rồi, ta vẫn muốn thử những chuyện biết rõ là không thể một lần. Cho nên, vào một đêm gió lớn, ta lẻn vào trong nhà Trương Đại Hộ, tìm thấy Lục Kiều liền hỏi nàng ấy, liệu có bằng lòng buông bỏ tất cả, cùng ta đi ra thế giới bên ngoài hay không. Thật ra, trước khi đến ta đã sẵn sàng bị nàng ấy từ chối, bởi nàng ấy được nuông chiều từ bé, làm sao có thể cam tâm tình nguyện từ bỏ mái ấm một tay phụ thân gây dựng để theo ta bước trên con đường mông lung phía trước được.

Nhưng Lục Kiều đã đồng ý không chút do dự. Nàng ấy nói rằng Trương Đại Hộ định gả nàng ấy cho con trai một ông chủ, nếu ta không đến tìm nàng ấy thì nàng ấy sẽ lấy cái chết ra để chống đối, treo cổ lền xà nhà này tự vẫn.

Ta vừa khóc vừa cười: “May mà ta đến sớm một bước, nếu không…”

“Nếu không thì những gì huynh nhìn thấy chính là một thi thể rồi”

“Không, nếu không thì ta cũng sẽ ra đi theo nàng”

Ta và Lục Kiều đi suốt một đêm để rời khỏi nhà Trương Đại Hộ, đi đến khi còn cách thành Tân An mười mấy dặm thì mới dừng lại, rồi ổn định lại ở nơi đây, sống như một đôi phu thê bình thường như bất kỳ ai.

Khi đó, chúng ta còn chưa có bạc để xây dựng thư viện, ta đến một gia đình dạy học. Mặc dù thu nhập thấp nhưng vẫn có thể cố gắng duy trì cuộc sống sinh hoạt của ta và Lục Kiều.

Lục Kiều không hề giống như được chiều chuộng, tuy rằng cuộc sống nghèo khổ nhưng nàng ấy vẫn chăm lo cuộc sống rất chu toàn. Mỗi buổi sáng, nàng ấy đều tự mình buộc tóc giúp ta, đúng vậy, chính là dùng chiếc lược gỗ này để chải gọn gàng mỗi lọn tóc của ta, búi thành một búi tóc hoàn mỹ rồi tiễn ta ra cửa. Còn ta cũng không hề đi uống rượu chơi bời, ta tiết kiệm từng đồng để chuẩn bị đến sinh nhật của Lục Kiều thì có thể mua cho nàng ấy một cây đàn.

Cuối cùng, khi đến ngày sinh nhật của nàng ấy thì ta cũng góp đủ bạc. Ta hào hứng ra phố mua một cây đàn, rồi cầm nó đi đến nhà kia dạy học, chuẩn bị lát nữa về sẽ cho nàng ấy một bất ngờ. Nào ngờ vừa đến trước cửa, ta đã nhìn thấy Trương Đại Hộ đang ngồi ngay ngắn trong phòng, thuật lại “hành vi phạm tội” với ông chủ ta, nói ta đã dụ dỗ con gái của ông ta thế nào, làm thế nào mà lừa gạt được nàng ấy đến thành Tân An, rồi thì làm sao mà cắt đứt tình phụ tử của bọn họ nữa.

Nhìn thấy vậy, ta liền biết mình không giữ nổi công việc này nữa rồi, nên đã rời đi không quay đầu lại. Nhưng Trương Đại Hộ nhìn thấy vậy thì bước nhanh đến, cười ha ha rồi cầm cây đàn đập xuống đất, khiến nó gãy làm đôi.

“Hôm nay ta sẽ đưa Lục Kiều đi. Nếu ngươi còn chút lương tâm thì đừng bắt nó chịu khổ với ngươi nữa”

Đấy là câu nói duy nhất mà ngày đó ông ta nói với ta.

Đêm hôm đó là lần đầu tiên ta không về nhà. Ta lấy số bạc còn dư lại trong túi mua một vò rượu rồi ngồi uống say đến không biết trời trăng gì. Ta không sợ Trương Đại Hộ, cùng lắm thì ông ta cho người đến đánh ta tàn phế. Nhưng ta lại đau lòng thay Lục Kiều, thương nàng ấy phải theo ta chịu khổ, suốt một năm qua nàng ấy đều không được đụng vào đàn. Mỗi khi nghĩ đến đây, trong lòng ta đều đau đớn tựa kim châm.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)