Tân An Quỷ Sự

Chương 65: Xuất hiện lại

Chương Trước Chương Tiếp

Trình Mục Du nhìn bức họa, hơi xấu hổ, hắn nở một nụ cười gượng gạo rồi cất bức họa vào trong hộpLưu Tự Đường ho nhẹ một tiếng rồi dướn tới thăm dò: “Trình đại nhân, Kinh tiểu thư vô cùng xinh đẹp, lại một lòng một dạ với huynh, lẽ nào huynh không hề động lòng chút nào sao?”

“Là ta đã phụ lòng Kinh tiểu thư” Trình Mục Du đẩy cái hộp vào trong góc bàn, dùng hành động cho thấy hắn không muốn phí lời về chuyện này nữa.

Lưu Tự Đường cười ha ha một tiếng: “Được rồi được rồi, là ta mạo phạm. Nhưng nếu huynh có ý gì thì cũng không được đâu. Kinh tiểu thư đã quyết chí muốn xuất gia và bán toàn bộ gia sản của Kinh phủ để quyên góp rồi. Tại hạ thật sự bội phục nàng ấy, một cô gái mà lại có tấm lòng đẹp như vậy”

“Kinh tiểu thư đúng là đáng thương, tuy được sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng nàng ấy chưa bao giờ được nhận chút tình thương nào” Trình Mục Du thì thào.

“Vậy mà nàng lại bị thứ gọi là tình thân giam cầm, giấu giếm bí mật tày trời này cho cha và ca. Nhưng nàng đã đích thân chăm sóc những cô gái trong tháp Phật, ít nhất họ cũng không bị bệnh tật và cơn đói hành hạ”

“May mà có nàng nên chúng ta mới có thể chỉ ra được hung thủ thật sự phía sau, không để những cô nương kia phải chết oan uổng”

“Cho nên đây chính là nguyên nhân phủ Tân An không truy cứu nàng sao?” Hai mắt Lưu Tự Đường sáng ngời hệt như chứa đầy ánh trăng.

“Cũng không phải vậy,” Trình Mục Du không lảng tránh ánh mắt của hắn ta, “pháp luật triều ta luôn khoan hồng với việc người thân che giấu cho nhau, đặc biệt là quan hệ cha con, thậm chí còn không có hình phạt. Huống hồ Kinh Trần Ngọc cũng coi như là có công trong việc này. Cân nhắc tới việc có thể lấy công chuộc tội nên ta đã tự ý miễn hình phạt cho nàng. Đương nhiên, nếu Lưu đại nhân cảm thấy phủ Tân An xử án sai thì có thể báo cáo với thánh thượng, Trình mỗ tuyệt sẽ không ngăn cản”

Lưu Tự Đường bình tĩnh nhìn hắn một hồi rồi với tay rót rượu: “Trình đại nhân, quả thật vừa rồi ta nói vậy là để thăm dò ý của đại nhân, nhưng lòng dạ đại nhân ngay thẳng, từng câu từng lời đều vô cùng hợp tình hợp lý, tuyệt không phải để bao che, là Tự Đường lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, cũng xin đại nhân thứ lỗi, ta xin cạn chén rượu này” Dứt lời, hắn ta bèn uống một hơi cạn sạch chén rượu.

“Lưu đại nhân quá lời rồi” Trình Mục Du cũng ngửa đầu cạn chén.

“Đúng rồi, lần này quay lại ta còn nghe thấy một chuyện kỳ lạ,” Lưu Tự Đường quay người về phía Trình Mục Du: “Kinh Trần Cẩm chết rồi”

“Chết? Người của ta tìm hắn đã lâu mà vẫn không thấy tung tích hắn đâu, hắn chết như thế nào vậy?” Trình Mục Du gấp gáp hỏi.

“Chuyện này cũng rất kỳ lạ, hắn chết ở một nơi phố xá sầm uất ở thành Lạc Dương, bụng bị mổ ra, ruột bị cắt thành mấy khúc, nhưng lại không thấy tăm hơi hung thủ đâu”

“Không ai biết trước khi chết hắn gặp ai sao?”

“Kinh Trần Cẩm ăn mặc rất kín đáo, hành tung lại bí ẩn, sau khi chết mới có người phát hiện ra hắn nên sẽ không có ai để ý có ai đi cùng hắn hay không”

Trình Mục Du đứng lên, giọng điệu như đang bay bổng ở một thế giới khác: “Bụng bị mổ ra, vậy thì dao găm hay dụng cụ gây án gì đó thì sao?”

“Đây chính là chuyện kỳ lạ nhất, theo lời người Kinh phủ nói thì vết trên bụng hắn giống như vết bị móng vuốt của dã thú cào xé vậy…”

Vẻ mặt Trình Mục Du lập tức trở nên cứng đờ, một hồi lâu sau vẫn không thay đổi. Lưu Tự Đường nhìn hắn, đột nhiên rùng mình một cái, hắn ta không hiểu tại sao lời nói của mình lại khiến một người tâm tư kín đáo, hành sự không chút e dè sợ hãi như Trình đại nhân lại trở nên bất an bật dậy như vậy. Vậy nên, hắn ta cũng đứng lên, đi tới cạnh Trình Mục Du và nhìn qua phía tường viện theo ánh mắt của hắn: “Lẽ nào đại nhân có cao kiến gì về cái chết của Kinh Trần Cẩm sao? Tiểu đệ nguyện chăm chú lắng nghe”

Trình Mục Du hoàn hồn lại, cũng quay lại vẻ thản nhiên vốn có: “Không” Hắn nhìn Lưu Tự Đường: “Vừa nãy ta nghĩ, có lẽ số người Kinh Vân Lai đắc tội còn nhiều hơn chúng ta tưởng tượng, cho nên ngay cả con trai ruột cũng bị gài bẫy. Cũng tốt, vốn dĩ Kinh Trần Cẩm cũng liên quan đến tội ác của phụ thân hắn, coi như là trừng phạt đúng tội vậy!”

“Nhưng cách Kinh Trần Cẩm bị giết hơi kỳ quái” Lưu Tự Đường biết mọi chuyện không đơn giản như hắn nói.

Trình Mục Du cười, giọng điệu xen lẫn vẻ thản nhiên thư thái: “Trên giang hồ có rất nhiều chuyện, nhiều kẻ quái lạ, nếu không thuộc phạm vi quản lý của quan phủ thì chúng ta cần gì phải cố chấp nhúng tay vào, hiền đệ, đệ nói có đúng không?”

***

“Xong chưa?” Hữu Nhĩ vừa đi chơi ở bên ngoài về, mới đẩy cửa ra đã nhìn thấy một tấm bình phong đặt giữa sân, một tấm vải tơ màu xanh nhạt làm nổi bật lên vẻ diêm dúa của mấy đóa hoa giống như những yêu nữ đang điên cuồng hấp thụ ánh sáng.

Có bài học từ lần trước, lần này Hữu Nhĩ không dám tiến tới quá gần mà chỉ thò đầu nhìn mấy đóa hoa, trong mắt dần hiện lên vẻ mê mệt: “Rốt cuộc mấy đóa hoa này có tác dụng gì?”

Yến Nương đi tới từ phía sau bình phong, thờ ơ nói với hắn ta: “Không phải hôm qua ta nói với ngươi rồi sao, nó có thể đưa hồn phách người chết quay lại nhân gian”

“Đưa về rồi thì sao chứ? Linh hồn lang thang trên nhân gian vốn rất nhiều, cũng chẳng phải là cái gì phi thường, căn bản chẳng làm được việc gì. Theo ta thấy ấy à, còn không bằng sớm vào sáu đạo rồi đầu thai sớm, mấy chục năm sau lại làm một hảo hán”

Yến Nương khẽ thở dài: “Yêu quái chính là yêu quái, ngươi sống đến từng này tuổi mà vẫn không biết trên thế gian, thứ khó vượt qua nhất là ba chữ “không cam lòng” đúng thật là uổng phí. Họ không cam lòng bị lãng quên, không cam lòng chịu tàn sát, cho nên dù phải làm linh hồn lang thang cũng muốn nương nhờ nhân gian. Có điều… ” Yến Nương đi tới trước tấm bình phong, khẽ dùng ngón tay vuốt cánh hoa ẩm ướt tươi đẹp và nở một nụ cười đầy sâu xa: “hoa Vong Linh có thể giúp họ việc này”

Hữu Nhĩ chớp mắt mấy cái: “Rốt cuộc hoa này có tác dụng gì?”

“Để vong linh dùng một hình dáng khác, xuất hiện lại ở nhân gian”

“Hình dáng khác?” Hữu Nhĩ tấm tắc khen ngợi, dùng ánh mắt sùng bái nhìn những đóa hoa Vong Linh đang điên cuồng vươn dài như đang cố tỏa ra vẻ quyến rũ mê người: “Nhưng mà người cũng đã chết rồi, hồn không chết nhưng thể xác chết, giống như người phụ nữ mang thai mà ta vừa gặp đầu phố vậy. Nàng ta bị xe ngựa đâm vỡ đầu, một xác hai mạng, vậy thì nàng ta phải lấy hình dáng gì để trở về nhân thế chứ?”

Yến Nương cười hì hì, giọng điệu mang theo chút nghịch ngợm: “Vừa khéo họ cũng đi theo ngươi tới đây”

Hữu Nhĩ lập tức quay đầu lại thì chỉ thấy màn đêm tối mù mịt: “Đâu nào, cô nương đừng hòng lừa ta” Vừa dứt lời, tóc hắn ta đột nhiên tung bay về phía trước, ngay sau đó, một mùi tanh truyền tới.

Toàn thân hoa Vong Linh tỏa ra ánh sang trắng và chiếu sáng cả sân, đồng thời chiếu sáng hai bóng đen đang lung lay bay trong gió phía sau bình phong.

“Hu hu…” Tiếng trẻ em khóc hệt như tiếng mèo kêu vọng từ phía sau tấm bình phong tới, tiếng khóc rất bé, yếu ớt hệt như chẳng mấy chốc sẽ tắt thở vậy.

“Con ta, đứa con đáng thương của ta…” Tiếng khóc nức nở của một người phụ nữ lập tức vọng tới khiến Hữu Nhĩ giật bắn mình.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)