Tân An Quỷ Sự

Chương 643: Thư (kết thúc)

Chương Trước Hết Chương

Lại một ngày tháng ba trong năm, khi làn gió xuân thổi qua, cành liễu đã mọc lá dày như mưa bụi, từ xa nhìn lại, trông chúng hệt như đám mây xanh trôi lững lờNgày hôm nay Trình phủ rất đông khách quý, thỉnh thoảng, tiếng cười nói lại vọng ra khiến người đi đường lại nhao nhao quay đầu lại nhìn. Thì ra hài tử của Trình Thu Trì đã ra đời ba ngày trước, hôm nay, tất cả người thân bằng hữu đều tụ tập ở Trình phủ để làm lễ tam triều cho đứa bé.

(*) Lễ tam triều: là việc em bé được nhà nội tặng quà vào ngày thứ ba sau khi ra đời.

Đầu tiên phải cắt cuống rốn đốt thóp, ngày thứ ba sẽ tắm cho đứa bé. Dưới sự nhìn ngắm của tất cả mọi người, đứa bé sơ sinh trắng trẻo mập mạp được vú nuôi bế ra khỏi chậu nước, sau đó liền khóc ré lên làm mọi người cười ha hả.

Sau khi nghi thức hoàn tất, đứa bé sẽ được bế về phòng, chủ nhà thì bày tiệc đãi khách, ăn uống linh đình, vô cùng náo nhiệt.

Trình Thu Trì mới vừa lần lượt kính rượu thì phát hiện Trình Mục Du đã rời chỗ tự lúc nào, chỉ còn lại cái ghế không đối diện với mình khiến hắn ta vốn đang vui vẻ chợt ỉu xìu vô cớ. Thế là hắn ta bèn chậm rãi đặt chén rượu xuống, rời khỏi bữa tiệc náo nhiệt rồi đi ra hậu viện.

Quả nhiên, đúng như hắn ta nghĩ, Trình Mục Du đang một thân một mình ngồi bên bàn đá ở hậu viện, ngẩn người nhìn gian phòng Trình Đức Hiên từng ở.

Trái tim Trình Thu Trì như bị bóp nghẹt, vội vàng đi tới cạnh hắn, nhẹ nhàng khoác tay lên vai hắn rồi nói: “Ai ai cũng nói cái đêm phụ thân mất tích, chỉ có huynh đệ ta biết rõ sự tình. Mục Du, ta biết trong lòng đệ rất đau khổ, nhưng huynh trưởng lại không giúp được gì cho đệ, chỉ hy vọng đệ đừng ôm ấp nỗi buồn trong lòng. Vết thương của đệ vừa lành, tuyệt đối đừng để đau buồn quá mà đổ bệnh”

Trình Mục Du nhẹ cười với hắn ta: “Đại ca, huynh nghĩ nhiều quá, đệ không đau buồn gì, chẳng qua là vẫn chưa nghĩ ra tại sao phụ thân lại đi đến bước nhường này. Lúc bé, ông vẫn thường dạy chúng ta phải lương thiện chính trực, nhưng tại sao ông lại lựa chọn rẽ vào một con đường khác?”

Trình Thu Trì ngẩn ra, sắc mặt chợt trở nên tái mét, hắn ta cắn chặt môi, cuối cùng mới chần chừ nói: “Mục Du, thật ra, chuyện đó… ta biết. Cái đêm trước khi đệ muội chết, ta đã tận mắt thấy phụ thân bưng một chén thuốc vào phòng của muội ấy…” Nói đến đây, hắn ta bỗng nắm lấy tay Trình Mục Du, thành khẩn nói: “Nhưng… nhưng sau đó ta mới nghĩ kỹ lại phụ thân đã làm gì với muội ấy. Mục Du, đệ biết mà, ta là kẻ nhu nhược, trước nay không dám cãi lại lệnh cha, hơn nữa phụ thân cũng từng cảnh cáo ta mấy lần, ta đành… không thể làm gì khác hơn là gác lại chuyện này không nhắc tới nữa. Nhưng những chuyện khác mà cha đã làm thì ta hoàn toàn không biết, ta thề, thật sự…”

Trình Mục Du đặt tay lên mu bàn tay hắn ta, nhẹ nói: “Đại ca, thôi. Vài ngày trước đệ đã tới Đoàn gia để thỉnh tội với nhạc phụ. Biết phụ thân đã chết, ông ấy cũng không muốn truy cứu chuyện này nữa, chỉ nói danh dự của Thục Viên không bị vấy bẩn là được rồi. Người Đoàn gia cũng đã tha thứ cho phụ thân rồi, sao đệ có thể không thông cảm cho huynh chứ?”

Nghe vậy, trong lòng Trình Thu Trì rất hổ thẹn, hắn ta than thở một hồi rồi bình tĩnh lại, ngồi xuống cạnh Trình Mục Du: “Mục Du, đệ đã từ quan để dưỡng bệnh được mấy tháng rồi, đã nghĩ kỹ xem sau này sẽ làm gì chưa?”

Trình Mục Du nhìn bàn cờ được khắc trên mặt bàn đá, nhặt một cục đá dưới đất lên đặt cạnh giáp ranh: “Chiến sự tiền tuyến đang căng thẳng, Lưu Tự Đường đại nhân được phong làm Tuyên Uy tướng quân và được phái tới tiền tuyến. Hắn mời đệ tới đó, đệ đã đồng ý rồi, mấy ngày nữa sẽ đi cùng Tích Tích và Tấn Nhi tới núi Quản Sầm”

Trình Thu Trì lấy làm kinh hãi: “Nơi đó rối loạn, bão cát lại lớn, dù đệ không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho Tấn Nhi chứ”

Trình Mục Du thoải mái cười nói: “Đệ đã dạy tứ thư ngũ kinh cho thằng bé rồi. Thằng nhóc này cũng rất hứng thú với binh pháp, cứ để nó tôi luyện nhiều, biết đâu tương lai sẽ có thể cống hiến cho đất nước thật. Đúng rồi, Hữu Nhĩ và Tử Minh cũng muốn đi cùng, có họ chăm sóc Tấn Nhi rồi, đại ca không cần quá lo lắng cho thằng bé đâu”

Trình Thu Trì suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu lên: “Mục Du, không phải đệ… sợ tức cảnh sinh tình nên mới phải rời Tân An để đến nơi hoang dã đấy chứ? Ta nghe Tích Tích nói, Yến cô nương đến lăng Vĩnh Xương rồi. Nếu đệ không từ bỏ được thì đi tìm nàng ấy đi, lòng dạ con người cũng đâu phải làm từ sắt đá, đệ tốt với nàng ấy như thế, ta tin chắc chắn nàng ấy sẽ hồi tâm chuyển ý”

Trình Mục Du cười lắc đầu, chậm rãi đứng dậy đi tới cửa rồi quay đầu nhìn Trình Thu Trì: “Mau quay lại thôi! Khách khứa đang chờ đại ca đấy, đừng để họ chờ lâu quá”

Bông liễu bay lả tả phía sau hắn như bức tường cao, ngăn cách giữa hai huynh đệ. Trình Thu Trì nhìn bóng lưng hắn rồi líu ríu: “Mục Du, sao đệ lại ngốc vậy chứ, đệ không muốn làm khó nàng ấy thì cuối cùng chỉ có mình đệ khổ thôi”

Hắn cười khổ, nơi khoé mắt lại bất giác ươn ướt.

***

Bảy năm sau, năm Đoan Củng đầu.

Tháng bảy, điệp báo quân Liêu biết quân Tống hộ tống lương thực tới cho quân Uy Lỗ, đại tướng Gia Luật Hưu Ca dẫn mấy vạn kỵ đi trước chặn đánh. Lúc Tống tướng dẫn mấy nghìn kỵ tuần đêm phát hiện Liêu quân bèn bám đuôi chúng, rồi tập kích vào buổi sáng. Gia Luật Hưu Ca bị thương bỏ trốn trước, Liêu quân thất bại kinh hoàng, tử vong vô số. Dân gian truyền miệng, Gia Luật Hưu Ca bị một tiểu tướng mới mười ba tuổi bắn trúng cánh tay phải, sau đó sợ hãi chạy trối chết, cũng vì vậy mà tinh thần Liêu quân bị đả kích nặng nề, từ đó về sau không dám làm loạn ở biên giới Đại Tống nữa.

***

Núi rừng xanh ngát, cỏ hoang um tùm, bên ngoài lăng Vĩnh Xương, một thiếu niên gỡ mũ chiến đấu cánh phượng trên đầu xuống, lễ phép quỳ xuống trước lăng tẩm rồi dập đầu lạy ba cái, sau đó mới cất cao giọng: “Yến Nương, Tấn Nhi tới thăm người, mời người ra gặp Tấn Nhi một lát”

Một lúc sau, cửa đá lăng tẩm chậm rãi mở ra, một nữ tử áo xanh đứng trước cửa lăng, vẻ ngoài của nàng vẫn y hệt bảy năm trước, chỉ khác ánh mắt đã thanh tịnh và yên bình hơn. Nàng nhìn cậu thiếu niên, nhoẻn miệng cười: “Tấn Nhi, con còn trẻ mà đã lập công lớn như vậy, quả nhiên là ta không nhìn lầm con”

Thiếu niên chợt chảy nước mắt, cậu nằm rạp trên mặt đất, đặt đầu lên hai bàn tay, rưng rưng nói: “Yến Nương, nay con tới đây là để nói một chuyện quan trọng với người”

Yến Nương thấy cơ thể cậu khẽ run, trong lòng chợt rét lạnh, mấp máy môi vài lần vẫn không thể thốt nên lời.

“Vì hộ tống con mà cha bị người Liêu bắn tên xuyên thủng ngực, vĩnh viễn… vĩnh viễn ở lại núi Quản Sầm rồi…”

Yến Nương không còn nghe thấy những lời sau đó, trong đầu nàng chỉ còn lại năm chữ bắn tên xuyên thủng ngực rồi lại vỡ vụn thành tro tàn, lặp lại nhiều lần như vậy, lần nào cũng như bóp nghẹt trái tim nàng.

Trong cơn hoảng hốt, nàng đã bước ra khỏi lăng mộ mà mình chưa từng rời trong suốt bảy năm. Không cưỡi mây đạp gió mà cứ thế đi một ngày một đêm theo hướng tây, cuối cùng cũng tới nơi mà hắn và nàng đều rất quen thuộc.

Đường phố phía Nam vẫn người người tấp nập, cao lầu san sát như trước. Nàng hồn bay phách lạc, không nhanh không chậm bước đi, được đám người chen lấn đẩy trôi về phía trước như thể nước chảy bèo trôi, cuối cùng tới trước tiệm thêu Tế Hồng.

Cả toà viện nay đã bị sắn dây đỏ xanh biếc bao phủ, tỏ rõ nơi đây đã nhiều năm không có người ở. Yến Nương đẩy cửa đi vào, chậm rãi bước tới trước bức tường, do dự một lát, cuối cùng khẽ gọi sang bên kia tường: “Trình Mục Du”

Gọi xong, nàng khép chặt hai mắt, mí mắt khẽ run lên, trên mặt chợt có cảm giác mát lạnh.

Nàng hoảng sợ mở to hai mắt, sờ tay lên má: Nước mắt? Mình chảy nước mắt vì hắn sao?

Vừa nghĩ tới đây, nỗi bi thương không thể giấu nổi chợt trào ra, nàng vùi mặt vào hai tay, bật khóc thành tiếng.

“Ai làm phu nhân buồn thế? Mau nói cho ta biết đi, vi phu nhất định sẽ không để kẻ đó sống yên thân”

Giọng hắn chợt vang lên từ sau lưng, Yến Nương hốt hoảng quay đầu, điên cuồng lau nước mắt để xác định hắn không phải là ảo giác trong đầu mình.

Nụ cười dịu dàng trên mặt hắn như làn gió xuân, dần dần hoà vào lòng Yến Nương. Hai người nhìn nhau hồi lâu, hắn mới lấy một phong thư từ ống tay áo ra rồi quơ quơ trước mặt Yến Nương: “Mấy ngày trước Tiêu thái hậu sai người đưa thư cho ta, trong thư chỉ có năm chữ, phu nhân đoán là gì?”

Yến Nương nhìn hắn, ngạc nhiên lắc đầu, nước mắt chảy giàn giụa.

“Trong thư nói: Trong lòng nàng có ngươi” Hắn cười đầy đắc ý: “Phu nhân, thì ra vi phu bị nàng lừa lâu như thế”

_Hết_

Chương Trước Hết Chương

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)