Tân An Quỷ Sự

Chương 641: Huynh

Chương Trước Chương Tiếp

Hữu Nhĩ gật đầu, sau đó vừa vò đầu vừa cõng Trình Mục Du đi về phía con ngựa. Nhưng lúc đã nhảy lên lưng ngựa, vì sự bất an trong lòng càng lúc càng dữ dội nên Hữu Nhĩ bèn hỏi Yến Nương: “Cô nương! Cô chắc chắn sẽ đến chỗ bọn ta phải không? Cô không thể lừa gạt người khác đâu đấy”Yến Nương trừng mắt với nó rồi bỗng nhiên ném một cây kim bạc về phía con ngựa. Mũi kim cắm thẳng vào mông ngựa khiến nó giật mình rồi tung vó bỏ chạy, sau đó khuất dạng chỉ trong chốc lát.

Nhưng ánh mắt của Yến Nương vẫn chưa dời đi nơi khác. Nàng vẫn nhìn về phía cát bụi mịt mù do con ngựa kia đá thốc lên rồi trầm lặng suốt một lúc lâu.

“Người đã đi xa từ lâu rồi, cô còn đứng ở đây làm gì? Thời gian không chờ đợi một ai cả. Nếu như tin tức Vô Tướng và Trình Đức Hiên bị hại được truyền vào hoàng cung thì có lẽ cô cũng khó mà ra tay đấy” Tiêu Sước đến bên cạnh Yến Nương rồi khẽ liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, sau đó suy nghĩ trong chốc lát rồi cuối cùng nói tiếp: “Chỉ có điều, tâm nguyện của Trình Mục Du lại thất bại rồi. Hắn từng nói rằng muốn nhìn cô rời đi. Nhưng không ngờ thực tế lại là cô nhìn hắn rời khỏi”

Yến Nương liếc nhìn bà ta rồi lạnh lùng mỉm cười, nói rằng: “Tiêu thái hậu. Người thông minh và mưu kế tài tình như vậy nên ta không thể giấu người điều gì cả. Chỉ có điều lần này, nếu không có người và Sở quốc công giúp đỡ thì e là ta cũng không thể giết được Vô Tướng. Vậy nên ta sẽ hạ thủ lưu tình và thả hai người đi. Các người hãy đi đi” Nói xong, nàng lập tức tiến lên phía trước vài bước, đoạn quay đầu nhìn Tiêu Sước với vẻ mặt hơi áy náy: “Những chuyện năm xưa là sai lầm của ta. Lúc đó, vì còn trẻ và thiếu hiểu biết nên ta đã làm rất nhiều chuyện hoang đường và nực cười. Xin Thái hậu đừng để trong lòng”

Nói xong, Yến Nương bèn quay đầu rời đi. Bước chân của nàng nhẹ nhàng tựa như một đóa hoa lan trong thung lũng sâu hút và tăm tối, để rồi biến mất ở nơi tận cùng thế gian.

“Hóa ra người nhìn nàng ấy rời đi chính là ta” Tiêu Sước khẽ lẩm bẩm rồi đột nhiên vỗ tay, vừa bật cười vừa nói: “Được lắm! Trình Mục Du à, rốt cuộc thì ngươi cũng không bì kịp ta về chuyện này rồi”

“Tiêu Sước. Hóa ra người trong lòng ngươi lại là nàng ta. Cả đời này ta đã nghi ngờ đủ người, thế mà lại không hề hoài nghi nàng ta” Lý Đức Nhượng vốn đã trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng vào lúc này. Ông ta nhìn Tiêu Sước một cách chăm chú, trong đôi mắt lộ ra tia sáng kỳ lạ.

Tiêu Sước đi tới trước mặt Lý Đức Nhượng và đỡ ông ta đứng dậy: “Đức Nhượng. Đã nhiều năm như vậy rồi mà ngươi vẫn không thể buông tay sao?” Bà ta liếc nhìn Vương Thời Vân – một người vẫn luôn lẩm bẩm những lời điên rồ – sau đó đột nhiên mỉm cười và cao giọng: “Có một vài thứ, một khi đã cắm rễ trong tim thì dần dần sẽ biến thành một nút thắt. Nếu có thể tháo gỡ nút thắt này thì từ nay về sau, cuộc đời cũng sẽ thanh thản hơn nhiều. Nhưng nếu ngươi cứ bỏ qua nó thì nút thắt đó sẽ trở thành một nút chết. Đến lúc ấy, ngươi cũng sẽ giống như Vương Thời Vân kia, vĩnh viễn không thể thoát khỏi nhà giam chật hẹp trong lòng mình. Đức Nhượng, lần này ta đến đây là để cởi bỏ nút thắt trong lòng ta. Lẽ nào ngươi còn chưa hiểu rõ chuyện này?”

Nghe vậy, Lý Đức Nhượng bèn mỉm cười và rút cánh tay ra khỏi bàn tay bà ta: “Ta hiểu. Nhưng từ thời khắc này trở đi, ta đã không quan tâm nữa rồi”

***

Tuyết rơi rồi lại ngừng. Hôm nay cũng giống như ngày hôm đó, trời xanh và tuyết trắng luân phiên xuất hiện như thể có hiện tượng kỳ lạ.

Triệu Khang ra lệnh cho nội thị và hộ vệ canh giữ ở bên dưới, còn hắn ta thì leo lên đài quan sát một mình, đạp lên lớp tuyết còn sót lại bên cạnh Hỗn Thiên Nghi. Hắn ta ngẩng đầu nhìn bên ngoài thông qua công cụ khổng lồ này thì thấy: Bầu trời giống như một con gà, thiên thể tròn như một quả trứng và mặt đất thì giống như lòng đỏ của trứng gà. Mặt trời, mặt trăng và các vì sao như đang trôi nổi trong khoảng không – điều này khiến một bậc đế vương như Triệu Khang cảm thấy bản thân hơi nhỏ bé.

Quan sát hồi lâu, hắn ta mới sực tỉnh rồi quay đầu gọi: “Khâm thiên giám, Thẩm Thanh, các ngươi có ở đây không?”

Dường như âm thanh đang được phóng đại nhiều lần trong đài quan sát trống rỗng. Nhưng cho dù Triệu Khang có gọi nhiều lần thì cũng chẳng có ai đáp lại. Vì vậy, hắn ta nổi giận lôi đình rồi đến gần Hỗn Thiên Nghi và lẩm bẩm: “Người ta nói rằng sau khi chết, Hoàng đế sẽ biến thành sao Tử Vi. Do đó, trẫm muốn nhìn thử ngôi sao Tử Vi kia có còn tồn tại hay không. Nếu nó vẫn còn thì trẫm cũng có thể an tâm rồi”

Hắn ta lại nhíu mày và khẽ nói: “Gần đây, trong dân gian lan truyền một tin đồn rằng người chết có thể sống lại. Mặc dù trẫm không tin nhưng trong lòng cũng không khỏi lo sợ, mỗi ngày đều chẳng thể ngủ ngon giấc. Trẫm nghĩ rằng suy cho cùng, Hoàng đế vẫn luôn khác biệt với những kẻ bình thường khác. Nếu tất cả Hoàng đế của những triều đại trước đây đều trở về thì cuối cùng giang sơn này sẽ thuộc về ai chứ? Chẳng phải thiên hạ sẽ náo loạn sao?”

Nghĩ tới đây, Triệu Khang lập tức lắc đầu và mỉm cười, sau đó tạm thời vứt bỏ những suy nghĩ hoang đường này ra khỏi tâm trí. Hắn ta dùng một tay nhẹ nhàng vuốt ve Hỗn Thiên Nghi lạnh lẽo rồi thản nhiên nói: “Huynh trưởng. Nếu huynh ở trên trời linh thiêng thì chắc hẳn cũng đã có thể yên nghỉ rồi. Suốt mấy năm nay, đệ dốc lòng chăm lo việc nước vì sợ rằng người khác sẽ phán xét là đệ không hề tài giỏi bằng huynh. Tuy đệ thua kém huynh ở phương diện điều binh khiển tướng nhưng hiện giờ thiên hạ cũng đã thái bình và ổn định rồi. Cuối cùng mọi thứ cũng không hề phụ lòng khổ tâm của đệ. Huynh nhìn xem, mẫu hậu không hề dự liệu sai. Đệ và huynh đều giống nhau cả thôi. Chúng ta đều là những người đã được định trước cho ngôi vị Hoàng đế”

Hắn ta nói xong thì ngẩng đầu cười ha hả thật lâu. Thế nhưng nước mắt lại bất giác rơi xuống khiến Triệu Khang đành phải lấy tay áo lau đi khóe mắt ướt đẫm.

Phía sau đột nhiên truyền đến âm thanh “sột soạt” liên hồi khiến tiếng cười sang sảng của Triệu Khang bỗng chốc dừng lại. Hắn ta cảm thấy sau lưng có một trận gió ma quái thổi qua, rét lạnh đến thấu xương và cắt vào phần cổ lộ ra ngoài của hắn ta một cách đau đớn. Triệu Khang nhìn về mặt đất phía sau ở mé bên phải. Chẳng biết từ lúc nào, nơi đó lại xuất hiện thêm một bóng người nữa. Mặc dù đối phương đã bị ánh trăng xé rách thành hình thù kỳ dị nhưng Triệu Khang vẫn có thể nhận ra người đó là ai.

“Huynh… Huynh trưởng…” Giọng nói của hắn ta hết sức run rẩy, đến mức hầu như không thể nhận ra đó là tiếng nói của chính mình: “Huynh trưởng… Huynh… Tại sao huynh lại…”

“Tại sao ta lại trở về hoàng cung sau khi đã bị ngươi hạ độc hại chết mười một năm trước, đúng không?” Giọng nói kia vô cùng lạnh lẽo và trầm thấp. Rõ ràng người đó là Triệu Lãng nhưng giọng điệu kia lại giống như tiếng gọi từ địa ngục.

“Huynh trưởng. Đệ… đệ sai rồi! Đệ không nên… không nên hạ độc huynh đệ của mình và đối xử tàn nhẫn với Hoàng tẩu. Huynh trưởng, đệ đệ thật sự đã biết sai rồi” Nước mắt bất giác trào ra ướt đẫm hai má của Triệu Khang. Hắn ta cũng chẳng hiểu tại sao mình lại khóc lóc đến mức này. Kể từ cái đêm mười một năm trước, Triệu Khang chẳng bao giờ khóc nữa. Sau này trở thành Hoàng đế, cho dù có vất vả hay mệt mỏi như thế nào thì Triệu Khang cũng chưa từng khóc. Nhưng sau khi nghe thấy giọng nói này, nước mắt của hắn ta lại tuôn ra như nước vỡ bờ, chảy xuống ào ạt và không thể ngừng được.

“Sau khi mẫu hậu triệu ta về Biện Lương, ta đã lập Kim quỹ chi minh cho huynh đệ chúng ta. Ta cũng đã thề với mẫu hậu rằng sẽ truyền ngôi cho ngươi. Vậy nên vào buổi tối hôm đó, khi tuyết rơi càng lúc càng dày, ta đã vội vàng triệu ngươi vào cung để viết di chiếu trước mặt ngươi. Nhưng tại sao ngươi lại muốn hạ độc ta? Đình Nghĩa*, điểm nào ở ngươi cũng tốt, song lại quá đa nghi. Ngươi cho rằng người khác muốn hãm hại mình nên đã hành động trước để đánh phủ đầu đối phương. Thậm chí huynh đệ cùng nhau lớn lên mà ngươi cũng không buông tha”

(*) Tên hiệu của Triệu Khang.

“Ngươi có biết độc dược đó có mùi vị như thế nào không? Cổ họng của ta giống như bị hàng ngàn con kiến và côn trùng gặm cắn, dần dần ngạt thở mà chết. Đình Nghĩa, ta lớn hơn ngươi mấy tuổi nên từ nhỏ đã chăm sóc ngươi và vẫn luôn dẫn ngươi đi theo mình. Cho dù sau đó có làm Hoàng đế, ta vẫn luôn khen ngợi trước quần thần trong triều đình rằng: Ngươi là một người văn võ song toàn, long hành hổ bộ*. Ta hy vọng sau này, ngươi có thể kế nghiệp ngôi vua. Thế mà Đình Nghĩa à, ngươi lại đối xử với ta như vậy sao?”

(*) Long hành hổ bộ: Mô tả dáng vẻ oai hùng và lẫm liệt hơn hẳn người thường của bậc đế vương.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)