Trình Đức Hiên đang tìm cách chạy trốn thì bất ngờ bị một thứ vừa lạnh lẽo vừa trơn trượt quấn lấy eo, lôi về phía trước. Áo khoác của ông ta rách toạc, ngọc bội và đồ trang sức treo trên thắt lưng da rơi xuống đất bể tan tành. Đến khi thấy rõ thứ đang quấn chặt lấy mình là gì, ông ta đã bị kéo sang khe dọc bên cạnh“Ngươi đã hạ độc vào trong trà, phải không?”
Ông ta nghe thấy giọng nói của Vương Vệ Đình từ khe hở nhỏ kia, âm thanh chấn động đến mức suýt đâm thủng màng nhĩ của ông ta.
Trình Đức Hiên há đôi môi khô khốc hòng phân bua vài câu, nhưng nỗi sợ hãi to lớn đã lấn át khả năng nói chuyện của ông ta. Cái miệng giỏi khua môi múa mép cả đời giờ đây chỉ biết mấp máy liên tục như con cá mắc cạn.
Bỗng chốc, ông ta có cảm giác cơ thể mình căng lên, khí huyết toàn thân đang chảy dồn hết về bên hông, tất cả máu thịt trong người ông ta đều bị đầu lưỡi kia hút sạch, chỉ còn lại một tấm da khô…
Từng mụn thịt to lớn mọc lên từ chiếc lưỡi dài, chúng phập phồng nhấp nhô chui vào trong miệng Ngạ Quỷ…
“Đừng nhìn” Yến Nương cất giọng nói vừa khẽ vừa dịu dàng rồi vươn tay che mắt Trình Mục Du. Sau đó, nàng phóng châm bạc về phía Ngạ Quỷ.
Trình Mục Du cũng thuận theo lời nàng, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Nhưng chưa kịp ổn định cảm xúc, một cơn ho dữ dội bất thình lình xộc ra khỏi cổ họng, hắn ho liên tục, ho nhiều đến mức gập cả người xuống, như thể không dừng lại được.
Rồi đột nhiên, hắn phun một hớp máu mặn ra ngoài, máu rơi trên nền tuyết rồi hóa thành những đóa hoa chói lọi. Yến Nương càng nhìn càng choáng váng, nàng bỗng cảm thấy lòng mình trống rỗng, cơ thể như đang đứng trên vách đá, dường như nàng có thể bước hụt và ngã xuống bất cứ lúc nào.
“Trình Mục Du, chàng…”
Nàng xoay người toan đỡ hắn, nhưng vẫn chậm một bước. Ngón tay nàng lướt qua tay áo hắn, chỉ một chút nữa thôi, thế mà hắn lại ngã phịch xuống đất, không đứng dậy nổi. Hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhợt nhạt phát sợ, trông như một lớp băng mỏng sắp tan rã giữa trời đất mênh mông.
Yến Nương dè dặt ngồi xuống, nàng run rẩy đưa tay ra thăm dò chóp mũi của hắn rồi lại rụt tay về. Hơi thở của hắn rất yếu ớt, có vẻ như đã là đèn cạn dầu.
“Trình Mục Du, chẳng phải chàng nói chàng không bị thương nặng ư? Tại sao… tại sao lại thành ra thế này?” Trong cơn hoang mang, nàng bỗng nhớ đến hình bóng của Triệu Lãng: Ngài ấy nằm trong tử cung tối tăm, khoác lên mình sa bào đỏ thẫm, đầu đội mũ thông thiên, trông chẳng khác gì lúc còn sống, nhưng đôi mắt kia đã vĩnh viễn khép chặt, không còn mở ra nữa.
(*) Tử cung: cỗ áo quan của vua, làm bằng gỗ.
“Cô nương, Trình đại nhân bôn ba khắp nơi, đã mấy lần làm vết thương vỡ ra rồi đấy, lần nào ta cũng khuyên ngài ấy dừng lại nghỉ ngơi, nhưng ngài ấy không nghe, cứ sốt ruột đi cứu cô nương, thế nên… thế nên tình trạng vết thương mới trầm trọng hơn” Hữu Nhĩ đứng ngay bên cạnh Trình Mục Du, trong mắt là sự thương xót vô hạn.
Yến Nương vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, nàng từ từ đứng dậy lui từng bước một về phía sau, không dám lại gần nữa.
“Sợ hắn chết trước mặt ngươi à? Lâm Kính Ẩn mà cũng sợ mất đi một người, ta ngạc nhiên lắm đấy” Nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau, Yến Nương ngoảnh đầu lại thì thấy Tiêu Sước đang đỡ Lý Đức Nhượng bước đến. Bà ta đặt ông ta nằm dưới một gốc cây lớn kín gió rồi mới quay sang nhìn Yến Nương, nhếch môi nói: “Lâm Kính Ẩn, bây giờ ngươi đã có thể đồng cảm với nỗi đau của ta năm đó rồi nhỉ? Ngươi biến mất đột ngột, sau đó còn tiện tay vứt luôn ngọc bài ta tặng ngươi, khiến ta trở thành trò cười cho cả gia tộc, ta đã vượt qua quãng thời gian đó như thế nào, ngươi đã hiểu được chưa?”
Yến Nương nhìn thẳng vào Tiêu Sước, nhưng giờ phút này, trong mắt nàng không có hình bóng của bà ta mà chỉ có sự trống rỗng, đôi mắt trống rỗng ấy có phần đáng thương, như một đứa trẻ không ai giúp đỡ. Tiêu Sước thấy nàng như vậy tự dưng mềm lòng, bà ta nhắm mắt thở dài: “Được rồi, đây không phải là lúc ôn lại mấy chuyện cũ rích đâu, hai cha con Trình gia này là hai vị y giả tốt nhất hiện thời, nhưng một người chết còn một người lại bị thương, vết thương của Trình Mục Du e là…”
Nói đến đây, nét mặt của Yến Nương tối hẳn đi. Tiêu Sước thấy vậy khẽ lắc đầu, bước lên một bước, nói: “Nhưng chuyện này cũng không hoàn toàn hết hy vọng, Trình Mục Du lúc này tuy đã gần đất xa trời, song hắn vẫn chưa chết, nếu có thể cầm máu và không để vết thương trở nặng hơn thì có lẽ sẽ có cách cứu chữa”
Đôi mắt Yến Nương sáng lên, nàng lẩm bẩm: “Không để cho vết thương trở nặng hơn nữa là được sao?”
Tiêu Sước gật đầu, bà ta nở một nụ cười ẩn ý: “Lâm Kính Ẩn, ngươi đã nghĩ ra cách rồi có đúng không? Nhưng mà lòng ngươi vẫn đang băn khoăn, rất khó để lựa chọn hả?”
Yến Nương cúi đầu nghĩ ngợi một hồi rồi lại xoay người nhìn vào nơi Trình Mục Du đang nằm. Nàng trông thấy Hữu Nhĩ thình lình quay lại nhìn nàng, nó kêu oang oang: “Cô nương, cô không đến nhìn xem này? Hơi thở của Trình đại nhân càng lúc càng mỏng rồi, sợ rằng… sợ rằng không chịu được bao lâu nữa”
Yến Nương vẫn không bước qua đó, nàng khẽ cắn môi dưới, tay nắm thật chặt. Đúng như Tiêu Sước nói, hiện giờ nàng có cả trăm mối lo, chúng đang tranh đấu kịch liệt trong lòng nàng.
Một lát sau, nàng chợt đứng thẳng lưng, nhìn lên bầu trời quang đãng. Giọng nói trong veo của nàng lọt vào tai Hữu Nhĩ: “Ngươi trông nom chàng, ta sẽ về ngay”
Hữu Nhĩ giật mình, nó vội vàng nhìn Yến Nương nhưng nàng đã biến mất tăm. Chiếc bóng dài uốn lượn lướt qua vầng trăng tròn, nàng đón gió mát bay về phía tây.
Hữu Nhĩ không biết làm gì chỉ đành ngồi xuống, dùng móng khỉ lông lá nắm lấy những ngón tay lạnh như băng của Trình Mục Du, miệng thì lải nhải: “Giờ… giờ đã là lúc nào rồi mà cô nương còn rời đi”
“Nàng ta đến lăng Vĩnh Xương, nàng ta muốn lấy lại vảy ngược” Tiêu Sước bước đến sau lưng Hữu Nhĩ, bà ta nhìn lướt qua gương mặt của Trình Mục Du, trong mắt là sự lạnh lẽo và cô đơn của mùa đông: “Hầu tử, ngươi biết không? Lần đầu tiên trong đời ta hâm mộ một người đến vậy”
***
Gió cuốn theo những đám mây lớn, Thương Long đáp xuống từ bầu trời mênh mông. Nàng ngậm một chiếc vảy lấp lánh ánh bạc trong miệng rồi nhẹ nhàng đặt nó xuống đầu vai Trình Mục Du. Chiếc vảy tỏa ra một vầng sáng màu bạc, vầng sáng ngày càng lan rộng, theo đó, máu của Trình Mục Du cuối cùng cũng ngừng chảy.
Thương Long khẽ kêu lên rồi hóa thành hình người. Nàng cúi người xuống, nhìn Trình Mục Du lần cuối, sau đó chợt đứng thẳng lên dặn dò Hữu Nhĩ: “Ngươi mau đưa chàng về thành, tìm lang trung tốt nhất đến chữa trị”
Hữu Nhĩ cõng Trình Mục Du lên vai, đi được mấy bước, nó mới quay lại: “Cô nương, cô thì sao, cô có trở về với bọn ta không?”
Yến Nương cụp mắt, một lát sau, nàng lại ngước mắt lên, tròng mắt sáng đến lạ: “Ta còn chút chuyện chưa làm xong, hai người về trước đi”
Chẳng hiểu sao, Hữu Nhĩ lại cảm thấy hơi bất an. Vì vậy, nó bèn truy hỏi đến cùng: “Sau khi xong chuyện đó rồi thì sao, cô nương sẽ trở về với bọn ta chứ?”
Yến Nương hơi ngẩn ra, nàng bỗng đưa tay vỗ đầu Hữu Nhĩ: “Con khỉ chết tiệt, sao ngươi nói nhiều vậy, chẳng phải ta đã bảo ngươi mau mau đưa chàng về thành sao? Đi mau, đừng có làm mất thì giờ” Nói đến đây, nàng bèn lấy Long Tiên Thảo trong ống tay áo ra đưa cho Hữu Nhĩ: “Ngươi dùng nắm cỏ này, gọi hết Ngạ Quỷ khắp mười dặm bát hoang ra, đến lúc đó, diệt từng con một, tuyệt đối không được để bọn chúng gây hại cho nhân gian nữa”