Lưu Tự Đường nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn nàng ta: “Người nhà cô nương đâu? Chẳng lẽ đều không ở bên cạnh sao?”Tưởng Tích Tích cúi đầu cười, thấy Hộ tiên sinh đang đi tới chỗ họ thì vội đứng lên: “Tiên sinh, có người ngàn dặm xa xôi đến thăm ngươi này”
Hộ tiên sinh nheo mắt lại: “Tự Đường, là đệ đúng không? Vừa rồi lúc ở trong phòng nhìn là ta đã thấy giống đệ rồi, nhưng không dám tin. Tên tiểu tử này, hiện tại đã lớn thế này rồi, còn cao hơn cả ta” Y vừa nói vừa đi tới cạnh Lưu Tự Đường, nhéo mạnh mặt hắn ta một cái.
“Ca” Lưu Tự Đường nóng nảy gọi y một tiếng: “Tưởng cô nương còn ở đây mà, sao huynh vẫn cứ coi ta là trẻ con vậy?”
“Ôi, làm Ngự tiền đới đao thị vệ một cái là không nhận biểu huynh ta đây nữa hả?”
“Đệ nào dám…”
Tưởng Tích Tích nhìn huynh đệ bọn họ đùa giỡn, trong lòng vừa thấy ấm áp lại có chút ước ao. Nàng ta không muốn quấy nhiễu họ ôn chuyện nên yên lặng đứng đó, chốc lát sau liền biết ý đi ra ngoài. Trước khi đi, nàng ta lại ngoái đầu nhìn thoáng qua thư viện Vân Hồ, thấy Tấn Nhi đang ngồi ngay ngắn trước án thư, rung đùi đắc ý đọc cái gì đó thì khoảng trống trong lòng lại lập tức được lấp đầy. Tuy nàng ta không còn người thân nữa, nhưng ít nhất còn có Tấn Nhi, có Trình đại nhân, cho nên nàng ta nên biết đủ đi thôi.
***
Ánh trăng chiếu xuống nhánh cây, lá cây lập loè, phản xạ lại một lớp ánh sáng bạc. Trên đường đá xanh cũng phản chiếu ánh trăng màu bạc xen lẫn những mảng tối, trong không khí tràn ngập một mùi hương thần bí.
Trúc Sênh rút kinh nghiệm từ buổi sáng nên lần này nàng ấy đem theo một cây thang dựa lên tường viện phía sau thư viện Vân Hồ, sau đó xách váy, cẩn thận leo lên.
Hậu viện yên tĩnh, ngay cả ve đầu hạ cũng không kêu to, tựa như đây là thời gian chúng đang tiến vào mộng đẹp.
Phòng Hộ tiên sinh vẫn sáng đèn, bóng y hắt lên cửa sổ giấy mỏng tang.
Trúc Sênh nhìn bóng người giống như bị cắt may dán lên cửa sổ, nhất thời lại ngây dại. Nàng ấy nhớ lại lần đầu tiên gặp được Hộ tiên sinh. Ngày đó, nàng ấy đang ở trong viện luyện giọng, đang hát vở diễn tòng quân mà bầu gánh mới biên soạn. Giọng nàng ấy lên đến nốt cao nhất thì liền nghe thấy từ sân đối diện vang lên tiếng reo hò khiến nàng ấy sợ tới mức nhanh chóng ngậm miệng không dám hát nữa.
Sau một lúc lâu người ở bên viện kia đột nhiên hỏi: “Cô nương hát thật hay, sao tự nhiên lại ngừng vậy?”
Trúc Sênh cười nhạt một tiếng: “Cái gì mà hát thật hay, bầu gánh nói ta cao không tới thấp không thông, đóng nhân vật nào cũng không hợp kìa”
“Hắn đúng là kẻ thô lỗ” Người kia cười ha hả: “Tiếng hát không phải quan trọng cao thấp mà là có tình hay không, có thể chạm đến lòng người hay không? Chỉ có như vậy mới khiến người nghe cả đời khó quên”
“Thật… Thật vậy sao?” Trúc Sênh ngây ra tại chỗ.
“Từ lúc các ngươi dọn đến cách vách, ta đã tỉ mỉ nghe mấy ngày. Tiếng hát của cô nương có thể khiến tại hạ động lòng, sao lại phải tự coi nhẹ mình”
Mặt Trúc Sênh đỏ lên. Nàng ấy vẫn chưa gặp người kia nhưng giọng nói và lời khẳng định của y đã khiến nàng rung động. Lại mấy ngày trôi qua, trong lúc vô tình, nàng ấy nhìn thấy Hộ Chuẩn đứng ở cửa thư viện nghênh đón trẻ con đến đọc sách thì lập tức bị y bắt mất hồn, cuối cùng không thể dời ánh mắt khỏi y được nữa.
Từ đó về sau, nàng ấy thường xuyên cố ý hoặc vô tình luyện giọng trong sân. Nàng ấy càng hát càng tốt, càng hát càng tự tin, ngay cả bầu gánh cũng phải nhìn nàng ấy bằng con mắt khác. Nhưng vị Hộ tiên sinh kia lại như không nghe thấy, cũng không bình phẩm tiếng ca của nàng ấy nữa.
Nghĩ đến đây, Trúc Sênh thấy hơi khổ sở, nhưng nỗi chua xót này rất nhanh bị nàng ấy ném ra sau đầu bởi vì người trong cửa sổ đột nhiên đứng lên, chậm rãi cởi áo choàng trên người xuống.
Tuy rằng cách một tầng giấy cửa sổ nhưng mỗi tấc da thịt trên người y, mỗi một nhịp phập phồng vẫn bị Trúc Sênh thu hết vào trong đáy mắt. Nàng ấy ngây ngẩn cả người, nước miếng cũng không kịp nuốt mà cứ thế chảy dọc theo khóe miệng.
Trúc Sênh không biết hóa ra thân thể đàn ông và phụ nữ lại hoàn toàn khác nhau. Chỗ nên cứng thì cứng, nên mềm thì mềm, một cứng một mềm như gãi đúng chỗ ngứa của nàng ấy, làm linh hồn nhỏ bé của nàng ấy cũng bị hút vào đó.
Hộ tiên sinh nhấc một chân lên, bước vào trong thùng gỗ đang bốc khói trắng. Trúc Sênh nhìn đến đây mới nhận ra mình đang nhìn trộm đàn ông tắm. Nàng ấy hoảng hốt, luống cuống tay chân muốn leo xuống nhưng đúng lúc này lại có một tiếng cười rất nhỏ truyền vào tai.
Tuy rằng cách xa nhưng Trúc Sênh lại vẫn nghe được tiếng cười này truyền đến từ trong phòng Hộ tiên sinh, lại còn là giọng phụ nữ.
Tim nàng ấy đột nhiên thắt lại, sau đó không ngừng đập thình thịch. Nàng ấy đứng ở giữa cây thang, xuống không được mà lên cũng không xong. Nhìn thì nàng ấy lại sợ mình không chịu nổi sự thật mà không nhìn thì thật sự không cam lòng.
Rốt cuộc, Trúc Sênh cũng hạ quyết tâm, nàng ấy nắm chặt cây thang bò lên, dướn thẳng cổ về phía phòng Hộ tiên sinh để nhìn lại.
Nàng ấy ngây ngẩn cả người, bởi vì đèn trong phòng đã tắt, bên trong tối đen hết cả, không nhìn thấy gì hết.
“Một nam một nữ sau khi tắm gội thì muốn làm gì chứ?” Vấn đề này luẩn quẩn trong lòng Trúc Sênh vạn lần nhưng vẫn không có đáp án. Dường như nàng ấy biết tình hình sẽ phát triển như thế nào nhưng lại không muốn ép buộc bản thân phá bỏ lớp khăn che mặt cuối cùng đó. Nàng ấy chỉ có thể giống một bức tượng điêu khắc, ngơ ngác đứng ở trên cây thang, vểnh tai cẩn thận nghe tiếng động trong phòng.
May mắn thay, trong phòng Hộ tiên sinh không truyền ra tiếng động gì kỳ quặc. Nhưng Trúc Sênh cũng không thấy thả lỏng vì thế. Dù sao thì tiếng cười bỡn cợt vừa rồi nàng ấy nghe thấy cũng đã in sâu vào tâm trí, nó rất rõ ràng. Nó khiến nàng ấy phải thấp thỏm trong mấy ngày kế tiếp, không ngừng tìm kiếm ẩn ý đằng sau tiếng cười đó.
***
“Lưu đại nhân, đường sá mệt nhọc, ta xin kính ngài một ly trước” Trong đình hóng gió ở hậu viện phủ Tân An, Trình Mục Du khẽ nâng chén về phía Lưu Tự Đường, ngửa đầu uống rượu.
Lưu Tự Đường vội vàng kính lại một chén: “Nào dám, lần này tới trấn Ngọc Tuyền, ta phát hiện hai mươi mấy án mạng kia đúng như lời Trình đại nhân nói, đều là do lão già Kinh gia làm. Phủ Tân An làm việc thật là tỉ mỉ chu đáo, ta sẽ bẩm lại với thánh thượng. Chỉ có điều…” Hắn ta hơi chần chừ: “ta được người ta nhờ vả, có một thứ muốn giao cho đại nhân”
Trình Mục Du nghi ngờ hỏi: “Hả? Ta không có bạn cũ ở trấn Ngọc Tuyền mà”
“Bạn cũ không có nhưng người quen mới chắc là có rồi!” Lưu Tự Đường cúi đầu cười, đẩy một cái hộp đến trước mặt Trình Mục Du.
Trình Mục Du mở hộp gỗ kia ra, phát hiện bên trong là một tấm vải vẽ tranh sơn dầu được gấp chỉnh tề. Hắn mở tấm vải ra bàn liền nhìn thấy chính mình trên bức tranh đó. Khi đó hắn mới từ Biện Lương tới Tân An nhậm chức, đang cưỡi một con tuấn mã đi từ cửa thành vào. Người trong bức họa mang vẻ mặt thờ ơ, bình tĩnh làm khiến người ta khó lòng hiểu được.
“Đây là thứ Kinh tiểu thư nhờ ta giao cho đại nhân. Chứng tỏ nàng ấy đã có lòng với huynh từ lâu, chỉ có điều vận mệnh xoay vần, không ai có thể tránh được, cuối cùng mối duyên này cũng không thể kéo dài được nữa”