Lão đạo sĩ liếc mắt nhìn chằm chằm vào lân trùng, tròng mắt sáng ngời, khi Yến Nương hoàn toàn bò ra khỏi lỗ tai của Hồ Hủy, người ông ta đột nhiên chìm xuống, lại hóa thành một nắm cát mịn, im hơi lặng tiếng di chuyển về phía lân trùngYến Nương đã thấy lão đạo sĩ biến mất, nhưng bây giờ gió thổi tung, bụi mịt mù, nàng không thể phân biệt được hạt bụi nào là lão đạo sĩ biến thành. Trong lúc do dự, nàng cảm thấy có thứ gì đó đâm vào đuôi mình, vừa tê dại vừa đau đớn, giống như có một hạt cát chui vào khe hở của lớp vảy. Nàng giật mình hoảng sợ, ra sức vung chiếc đuôi dài của mình, nhưng hạt cát cực kỳ mịn, dính vào vảy một cách chặt chẽ, không thể thoát ra được.
Trong lúc hoảng loạn, một giọng nói lạnh lùng hờ hững vang lên bên tai nàng: “Lâm Kính Ẩn, ngươi là đối thủ khó xơi nhất mà ta từng gặp, sau khi ngươi chết, chắc thế giới này sẽ mất đi rất nhiều niềm vui” Giọng nói đó đột nhiên trở nên tàn nhẫn hơn: “Nhưng nếu ngươi sống lâu thêm một ngày, ta sẽ không thể nào ngủ yên, cho nên hôm nay, ta chỉ có thể tiễn ngươi một đoạn đường, tiện thể cũng cho ngươi toại nguyện, cho ngươi đoàn tụ với hắn”
Ngay khi giọng nói đột ngột dừng lại, luồng cát đó lại quấn từng vòng quanh thân lân trùng, lấp đầy tất cả các khoảng trống trên vảy của nàng, rồi chui vào cơ thể nàng theo các khe hở.
Lân trùng ra sức giãy giụa khi bị cát quấn lấy, quầng sáng xanh nhạt trên người nàng đã biến mất, cả người nàng u ám, tối tăm mù mịt, không khác gì một con rắn bình thường. Nàng có thể cảm thấy đám cát này quấn lấy người mình ngày càng chặt hơn, cạy từng lớp vảy trên khắp cơ thể nàng, rồi đào sâu lớp da thịt bên dưới và tiến vào cơ thể nàng…
Trước khi nàng mất đi ý thức, có một người đã xuất hiện trước mắt nàng, dáng đi như long hành hổ bộ, nhãn lực phi thường, mặc áo giáp bạc, tay cầm một cây côn dài. Hắn cách nàng một hồ nước trong vắt, khi nàng nhìn trộm hắn từ bên dưới mặt nước, nàng cũng nhìn thấy con chim cánh vàng bay lượn trên đầu hắn rất lâu. Nàng hoảng sợ biến thành lân trùng, cố gắng chui vào trong bùn để trốn tránh, nhưng chim vàng đã phát hiện ra dấu vết của nàng, nó phát ra một tiếng kêu nhẹ trên bầu trời, rồi bay từ trên trời xuống giống như một mũi tên. Nàng tưởng mình sẽ bị chôn vùi dưới móng vuốt sắc nhọn của con chim thần này, nhưng nam nhân kia bất ngờ nhảy xuống nước, thân hình vạm vỡ của hắn đã chặn lại mỏ và móng vuốt của con chim thần để bảo vệ nàng.
Vào lúc đó, nàng đã hiểu cảm giác được người khác bảo vệ là như thế nào.
Bây giờ, nàng lại rơi vào thời khắc sống còn một lần nữa, nhưng người sẵn sàng bảo vệ nàng bằng cả tính mạng của mình đã đi rất xa.
“Huynh trưởng” Nàng bình tĩnh nhắm mắt lại, không giãy giụa nữa: “Huynh trưởng, đệ tới với huynh đây”
Nàng chợt nghe thấy từng đợt tiếng vó ngựa hỗn loạn, dường như có một bóng người xẹt qua trước mắt nàng, như một luồng ánh sáng đỏ bồng bềnh phủ lên đầu nàng.
“Phía nam nước Sở có minh linh, coi năm trăm năm là một mùa xuân, năm trăm năm là một mùa thu, năm trăm năm nở một hoa, năm trăm năm ra một quả, hoa nở thì linh hồn tụ họp, quả rơi xuống thì chết một cách oan uổng. Yêu đạo, ngươi đã giết vô số sinh mạng, cuối cùng cũng gặp báo ứng, hôm nay chính là lúc để ngươi nợ máu trả máu”
Nàng nhận ra giọng nói này nên cố gắng mở to mắt nhìn hắn.
Dáng người hắn mảnh khảnh, nhẹ nhàng và tao nhã, giống như một làn gió xuân thổi qua mùa đông lạnh giá. Hắn không phải là người kia, nhưng vào thời khắc này, bóng hình của hai người từ từ hòa vào nhau, hóa thành một bóng người rộng lớn, lấp đầy trái tim nàng.
Dưới cái nhìn chăm chú của Yến Nương, Trình Mục Du từ từ đưa nhánh cây trong tay lên, nó có hình tán giống như chiếc ô và đỏ rực như ngọn lửa, ngay cả trong đêm, nó cũng sáng rực rỡ và đầy sức sống, như thể đó là màu sắc duy nhất trên thế giới này.
“Đây là… minh linh?”
Yến Nương vô thức nói ra hai chữ này, nhưng khi nàng nói ra cái tên này, cát bụi trên người nàng đột nhiên lỏng ra, rơi xuống đất dọc theo vảy, xoay tròn rồi tụ lại biến thành dáng vẻ của lão đạo sĩ.
Khuôn mặt ông ta đầy vẻ sợ hãi, ông ta lén liếc nhìn nhánh cây trong tay Trình Mục Du, sau đó lảo đảo sải bước, loạng choạng chạy về phía trước, như thể phía sau ông ta chính là nước lũ hay thú dữ, có thể giết chết ông ta trong nháy mắt.
“Yêu đạo, ngươi đừng hòng trốn thoát”
Hữu Nhĩ nhảy lên giữa không trung, nó cầm tích trượng trong tay, vạch một đường bán cung hoàn hảo trong không trung và chém thẳng về phía đỉnh đầu của lão đạo sĩ. Nghe thấy tiếng động, lão đạo sĩ xoay người né tránh rồi ứng phó với Hữu Nhĩ, nhưng ông ta đang vô cùng kiêng dè cây minh linh kia, lại còn mất thêm một cánh tay nên ông ta không phải là đối thủ của Hữu Nhĩ, cuối cùng ông ta bị nó dồn ép liên tục lùi về phía sau, không thể chống cự.
“Phu nhân” Tiếng Trình Mục Du vang lên phía trên đỉnh đầu, hắn cúi người ngồi xổm xuống, ôm lân trùng đầy màu vào vòng tay, nhẹ nhàng nói: “Sao nàng lại bị thương nặng như vậy?”
Hắn còn chưa nói xong, đột nhiên có ai đó đập liên tục vào tay hắn, lân trùng lại rơi xuống đất, cuộn tròn trong cát sỏi.
“Mục Du, con biết nàng ta là ai không, nàng ta là kẻ phản bội triều đình, nàng ta cố tình tiếp cận con vì để tìm bằng chứng, rồi đưa Trình gia chúng ta vào chỗ chết. Con điên rồi phải không, sao lại cứu nàng ta?”
Trình Mục Du nhìn phụ thân đang gào to về phía mình, sự đau buồn và tức giận trong lòng đột nhiên lại thêm cả thương hại: Râu tóc Trình Đức Hiên bay tán loạn, ánh mắt ông ta đầy hung ác, đôi mắt già nua đỏ ngầu, nhìn như phát điên, ông ta đã không còn dáng vẻ nho nhã như trước nữa.
“Bằng chứng? Cha, bằng chứng mà nàng ấy muốn tìm là gì? Bằng chứng cha đã hạ độc tiên đế sao?” Trình Mục Du bước từng bước đến gần ông ta, gần như dán sát vào người ông ta: “Cha, cha dừng tay đi, bây giờ hãy ghìm cương ngựa trước bờ vực thẳm đi, tội ác của cha sẽ không sâu hơn nữa”
Trình Đức Hiên giật mình, nhìn thẳng vào Trình Mục Du một lúc, đột nhiên cười khàn khàn vài tiếng: “Con đang nói gì cơ? Mục Du, ta làm tất cả đều là vì con, vì Trình gia, con có tư cách dạy ta hả? Dù sao con cũng không có tư cách dạy ta” Ông ta nhìn nhánh cây minh linh Trình Mục Du đang nắm chặt trong tay, sau đó nhân lúc hắn không để ý mà chộp lấy và ném xuống đất: “Đây là loại giẻ rách gì, chỉ là một nhánh cây thôi mà có thể làm hỏng chuyện tốt của ta”
Minh linh rơi xuống đất, Trình Đức Hiên hung hăng giẫm lên nó, nhánh cây bị gãy thành nhiều đoạn, lá cây giống như đám mây đỏ cũng bị dính đầy bùn đất, biến thành một khối bùn đen xám.
“Đây là… đây là cái gì? Bông… cây bông?” Trình Đức Hiên nhìn chằm chằm “khối bùn” dưới chân mình, mặt ông ta đầy vẻ nghi hoặc, ông ta đang do dự nói ra suy đoán của mình, đột nhiên, mắt ông ta lóe lên một tia sáng, ông ta hít vào một hơi, khi Trình Mục Du còn chưa kịp ngăn cản, ông ta đã quay đầu nhìn về phía lão đạo sĩ đang bị Hữu Nhĩ đánh cho không còn sức chống đỡ, la lớn: “Đạo trưởng, nhánh cây này hoàn toàn không phải là minh linh, nó là giả, chỉ là cây bông nhuộm đỏ thôi, bọn chúng cố tình làm ra nó để lừa đạo trưởng đó”