Tân An Quỷ Sự

Chương 637: Âm mưu

Chương Trước Chương Tiếp

Trên cái đầu khổng lồ của Hồ Hủy có một lỗ máu kinh hoàng, máu tươi đang chảy ra ồ ạt và nhuộm đỏ bộ lông màu xanh đenSừng của nó đã bị nhổ tận gốc.

Thấy Hồ Hủy không còn hơi thở, Lý Đức Nhượng lập tức giật nẩy người. Tuy rằng trong mắt ông ta không có vẻ hoảng sợ nhưng cũng thấp thoáng một chút bất an. Lý Đức Nhượng ngẩng đầu nhìn Yến Nương với vẻ dè dặt rồi thấp giọng hỏi: “Lâm Kính Ẩn! Ông ta đi đâu rồi?”

Yến Nương biến thành hình dáng ban đầu rồi đáp xuống bên cạnh Lý Đức Nhượng. Nàng đặt ngón trỏ lên môi rồi cảnh giác quan sát xung quanh: “Cẩn thận! Bây giờ ông ta có thể là bất cứ thứ gì. Đá, gạch vụn, cỏ khô, gỗ mục, thậm chí là một hạt mưa bụi đang bay xuống từ trên trời. Vô Tướng nghĩa là vô hình, vô hình nghĩa là thay đổi liên tục. Vì vậy, chúng ta không thể đoán trước và cũng chẳng thể đề phòng”

Nghe vậy, trong lòng Lý Đức Nhượng lập tức hơi hoảng sợ. Ông ta cúi người rồi dựa lưng vào Yến Nương. Hai người đều cẩn thận đánh giá xung quanh, từ một viên gạch đến một ngọn cỏ hoặc một cái cây, ngay cả một biến động nhỏ cũng chẳng dám khinh thường.

Một cơn gió bất ngờ từ trên trời quét xuống mà không hề báo trước. Nó lướt qua đỉnh đầu hai người rồi lại rít lên và lao xuống. Hai người sửng sốt và đồng thời ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cố gắng tìm kiếm bóng dáng của lão đạo sĩ giữa lớp cát đá tung bay.

“Đó là gì vậy?” Lý Đức Nhượng nhìn thấy một góc áo màu lam quen thuộc giữa lớp bụi đất. Nó đang quay cuồng và rơi xuống từ trên cao: “Đó có phải là đạo bào của ông ta không?” Lý Đức Nhượng lớn tiếng hỏi, ánh mắt sáng quắc cực kỳ tập trung vào tấm vải tả tơi đang hạ xuống từ không trung.

Yến Nương cũng nương theo ánh mắt của Lý Đức Nhượng nhìn về phía trời cao, đôi mắt nàng tràn đầy cảnh giác.

Tấm vải tả tơi vẫn đang bay phấp phới trong không trung và càng lúc càng hạ thấp. Khi sắp đến gần hai người, nó lập tức bị một ngọn lửa đánh trúng và bao quanh, cuối cùng hóa thành một đống tro tàn.

“Không phải ông ta” Yến Nương khẽ lẩm bẩm, giọng nói của nàng hơi ngập ngừng như thể đang suy xét tới điều gì đó.

Tuy nhiên, trong khi hai người đang tập trung suy nghĩ, trên mặt đất chợt bốc lên một màn bụi cực mỏng chỉ lớn bằng lòng bàn tay, cách đôi giày của Lý Đức Nhượng chỉ một đoạn ngắn. Nó trượt lên trên mặt giày và luồn lách vào ống quần của Lý Đức Nhượng, sau đó lặng lẽ trườn tới dây đeo nạm ngọc li ti bên hông ông ta.

“Dương đông kích tây. Sở quốc công, có phải chúng ta đã bị lừa rồi không?” Yến Nương khẽ đảo mắt và xòe hai tay ra để kiểm tra thân thể mình một cách cẩn thận.

Lý Đức Nhượng cũng làm theo nàng và nhìn vào chiếc áo choàng của mình. Nhưng khi nhìn thấy nó thì sau lưng ông ta đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo và xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh toát và dày đặc. Bởi vì ông ta vừa nhìn thấy một bàn tay, một bàn tay cháy đen nứt nẻ đang bám vào thắt lưng của mình. Năm ngón tay kia cuộn lại thành hình móc câu, thừa dịp Lý Đức Nhượng chưa kịp phát ra âm thanh nào thì dùng sức cắm mạnh vào trong da thịt ông ta.

Lý Đức Nhượng kêu lên một tiếng đầy đau đớn. Ông ta rút dao găm từ trong giày ra và đâm vào bàn tay đó. Nhưng nhát kiếm này suýt chút nữa đã khiến vết thương sâu tận xương của Lý Đức Nhượng càng thêm nghiêm trọng, bởi vì bàn tay kia đã biến mất như thể đã ẩn vào cơ thể ông ta mà không để lại vết tích nào.

“Ngươi sao vậy?” Yến Nương thấy Lý Đức Nhượng đột nhiên ngã nhào xuống đất thì vội vàng khom người ngồi xổm xuống. Lúc nhìn thấy vết thương trên thắt lưng ông ta, lông mày nàng lập tức cau lại thật chặt: Vết thương này vô cùng sâu và kéo dài vào tận trong bụng. Nếu không có hạt ngọc châu trang trí che chắn thì có lẽ phần bụng của Lý Đức Nhượng đã bị vỡ toạc ngay tại chỗ và kết liễu mạng sống của ông ta.

Trong lòng Yến Nương chấn động. Nàng vội vàng lấy một chiếc khăn lụa từ bên thắt lưng ra để bịt kín vết thương cho ông ta rồi thấp giọng nói: “Ngươi ngồi im và nín thở đi, tuyệt đối không được tác động vào vết thương thêm nữa”

Lý Đức Nhượng gật đầu, đặt hai tay lên chân và từ từ nhắm mắt lại. Yến Nương thấy hơi thở của ông ta dần dần đều đặn thì lập tức đứng chắn trước mặt đối phương và dùng đôi mắt sáng ngời quan sát xung quanh để cố gắng tìm kiếm tung tích của lão đạo sĩ.

Bây giờ xung quanh đã trở nên yên tĩnh tới mức dị thường, chỉ có tiếng hít thở của Lý Đức Nhượng vang lên từ phía sau, khi trầm khi bổng và không hề gián đoạn, thỉnh thoảng lại quấy rầy nhịp tim vốn đã căng thẳng của Yến Nương. Nàng luôn cảm thấy có gì đó không ổn nên đã quay đầu lại nhìn ông ta: Sắc mặt của Lý Đức Nhượng tái nhợt, thái dương rịn ra vài giọt mồ hôi lạnh và trượt xuống khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của ông ta, kéo dài đến tận cổ và thấm ướt cả áo.

Yến Nương cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều nên khẽ lắc đầu và quay người trở lại, dời tầm mắt sang chỗ khác. Nhưng khi nàng vừa quay đầu đi thì Lý Đức Nhượng lại đột nhiên mở mắt ra. Hay phải nói rằng, bản thân Lý Đức Nhượng không hề mở mắt, thứ mở mắt ra chính là một tầng “cát bụi” mỏng vẫn luôn bao phủ lấy ông ta hiện giờ. Ông ta dần dần hội tụ thành hình người rồi biến thành hình dáng gớm ghiếc và hung ác kia một lần nữa, sau đó dần dần đứng lên. Cả thân người như đang dán sát vào lưng Yến Nương.

Hai người đều không phát hiện giữa bọn họ đã xuất hiện thêm một người nữa. Ông ta rất mỏng manh và thoắt ẩn thoắt hiện, động tác nhẹ nhàng tựa như lông hồng. Lão đạo sĩ giơ cao cánh tay về phía Yến Nương.

Bàn tay trái còn sót lại của ông ta đã bị cháy đen khô quắt, trông như một đoạn than củi bị thiêu rụi hết lần này tới lần khác. Trên mu bàn tay ông ta chằng chịt vết nứt ngổn ngang. Đó chỉ là ấn ký do tàn dư linh hồn đã phản phệ lại mà thôi. Năm xưa, ông ta đã bị Yến Nương dùng mưu kế kéo lê suốt mấy canh giờ khiến thân thể bị tổn hại. Bây giờ, rốt cuộc ông ta đã có thể dùng cánh tay trái còn sót lại này để báo thù cho mình.

Nghĩ đến đây, lão đạo sĩ kìm lòng không đặng nên đã nở một nụ cười hơi khoái chí. Sau đó, ông ta mím môi và siết chặt cánh tay trái rồi chém thẳng vào cổ Yến Nương.

Trong khoảnh khắc đó, lão đạo sĩ cho rằng mình đã thành công, bởi vì tay ông ta đã chạm vào làn da lạnh lẽo của Yến Nương, thậm chí ông ta còn có thể cảm nhận được nó đang xuyên qua làn da mịn màng của nàng và cắt đứt đốt sống cổ mảnh khảnh kia. Nhưng ngay sau đó, thân thể dưới bàn tay ông ta đột nhiên mềm nhũn giống như một người giấy bị xì hơi và ngã khuỵu xuống mặt đất. Nó không ngừng co rút lại cho đến khi biến thành một chiếc khăn tay thêu có hoa văn xinh đẹp.

“Lâm Kính Ẩn! Ngươi dám lừa ta! Ngươi lại dám lừa ta một lần nữa”

Lão đạo sĩ phát điên quay đầu lại tìm người, nhưng ông ta chẳng những không trông thấy bóng dáng của Yến Nương mà ngay cả Lý Đức Nhượng vốn đang ngồi dưới đất cũng biến mất, không biết họ đã đi đâu. Lão đạo sĩ phẫn nộ tới mức không thể kiềm chế. Ông ta trừng mắt và rống về phía Trình Đức Hiên đang đứng cách đó không xa: “Nàng ta đi đâu rồi? Rốt cuộc nàng ta đã đi đâu?”

Tiếng gầm rung trời khiến tuyết đọng trên cây lần lượt rơi xuống, bao phủ Trình Đức Hiên và hai cha con Vương gia, biến bọn họ trở thành ba người tuyết.

Trình Đức Hiên bị tiếng rống giận này làm hoảng sợ nên chưa kịp vuốt tuyết đã vội vã xua tay liên tục rồi đáp: “Đạo trưởng! Ta cũng không trông thấy nàng ta đã đi đâu cả. Lâm Kính Ẩn này là người quỷ kế đa đoan, quả thật không dễ giết chết nàng ta”

Nói đến đây, ông ta đột nhiên dừng lại và cố gắng giữ vẻ mặt không thay đổi, sau đó khẽ híp đôi mắt già nua và nhìn thi thể Hồ Hủy phía sau lão đạo sĩ, khóe môi khẽ khàng nhếch về hướng nó.

Lão đạo sĩ hiểu ý, tròng mắt lập tức liếc ra phía sau bả vai và đột nhiên quay người bổ nhào về phía con lân trùng vừa chui ra khỏi lỗ tai Hổ Hủy.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)