Tân An Quỷ Sự

Chương 636: Vô tướng

Chương Trước Chương Tiếp

Một bóng đen xuất hiện giữa đám mây đen, có sừng như hươu và móng vuốt như chim ưng, bên khóe miệng có râu rũ xuống, dưới hàm có một viên minh châu, thân hình vĩ đại với dáng vẻ uyển chuyển như thể đang phi nhanh trong những con sóng cuồn cuộnThấy Yến Nương đã biến thành nguyên hình, lão đạo sĩ tạm thời giấu Hổ Hủy dưới nền đất. Cánh mũi ông ta thở phì phò mấy cái, đôi chân hơi dùng sức nhảy lên không trung. Đoạn, lão đạo sĩ giơ tay phải lên và niệm vài câu thần chú trong miệng. Tam Muội Chân Hỏa lại bùng lên từ trong lòng bàn tay ông ta một lần nữa và hóa thành ba bức tường lửa. Chúng cuồn cuộn bốc lên hơi nóng và tấn công vào Thương Long đang ẩn giữa tầng mây.

Nhưng ngọn lửa còn chưa kịp chạm tới mây đen thì đã đột nhiên bị một màn mưa bụi dày đặc ngăn cản. Vô số hạt mưa gắn kết với nhau và dệt thành một tấm lưới khổng lồ bao bọc tường lửa tầng tầng lớp lớp, mưa bay nước chảy che phủ khắp một vùng.

“Có thể tùy tiện hô mây gọi mưa, ngươi không hổ danh là linh thú Thương Long” Lý Đức Nhượng ngẩng đầu nhìn bầu trời nhưng nụ cười trên môi lại dần dần lạnh nhạt: “Nhưng nếu ngươi không sử dụng pháp lực cao cường tới mức phi thường đó để làm việc cho ta thì sẽ khiến Đại Liêu ta thiếu hụt một vị tâm phúc…” Nếp nhăn giữa hai đầu lông mày của ông ta trở nên sâu hơn và khóe môi cũng trề xuống tạo thành một vòng cung hung bạo.

Ngọn lửa bị tầng tầng lớp lớp mưa bụi càng lúc càng dày đặc nhấn chìm. Cuối cùng, sau khi hai bên giằng co với nhau được nửa khắc đồng hồ, ngọn lửa trời hừng hực chợt hóa thành một làn khói trắng và phiêu tán đến tận cuối trời.

Thấy ngọn lửa của Tam Muội Chân Hỏa đã bị dập tắt, ánh mắt lão đạo sĩ lập tức lóe lên một tia sáng tàn nhẫn. Ông ta đột nhiên nổi giận và gầm lên vang dội rồi lao về phía bóng đen cực lớn trong mây đen. Nhưng lão đạo sĩ còn chưa kịp tới gần thì một ngọn lửa cực lớn đột nhiên áp chế ông ta từ trên đỉnh đầu và đẩy cả người lão đạo sĩ ngã nhào xuống đất. Tấm đạo bào trên người ông ta cũng bị ngọn lửa thiêu rụi, chỉ còn sót lại từng mảnh vải vụn lủng lẳng trên người, khiến ông ta trông giống như một kẻ ăn mày rách rưới.

“Ngươi mà lại biết sử dụng Tam Muội Chân Hỏa sao?” Lão đạo sĩ vừa hoảng sợ vừa tức giận. Ông ta dùng một tay chống trên mặt đất, còn tay kia thì che chắn ngọn lửa hừng hực đang giáng xuống từ trên trời và nhìn lên bóng dáng đang cuồn cuộn giữa không trung, sau đó lẩm bẩm một câu.

Nhưng lão đạo sĩ còn chưa kịp hoàn hồn từ cơn khiếp sợ thì mặt đất dưới chân lại đột nhiên chấn động, bùn đất bỗng văng lên tung tóe tứ phía. Một cái cây vừa giống cái chày sắt vừa tựa như chiếc sừng đen chui ra từ dưới cơ thể ông ta và đâm thẳng về phía lồng ngực của đạo sĩ. Nếu không nhờ thân thể linh hoạt của mình để lộn về sau hai vòng thì có lẽ ông ta đã bị chiếc sừng đó xé toạc bụng rồi.

Lão đạo sĩ kinh sợ và vung tay chém về phía chiếc sừng dài kia, tạo ra một cơn gió lạnh gào thét liều lĩnh cắt ngang nó. Tư thế đó như thể ông ta sẽ không quay đầu lại trừ khi bản thân chặt đứt nó. Nhưng khi bàn tay sắp chạm vào chiếc sừng dài thì nó lại thình lình chui xuống lòng đất và biến mất. Trong lòng lão đạo sĩ hoảng hốt và đứng thẳng người để nhìn ngó xung quanh, sợ rằng chiếc sừng dài kia lại bất ngờ công kích mình. Nhưng ông ta chỉ quan tâm tới việc phòng ngự phía dưới mà không để ý đến ngọn lửa trời bên trên. Một làn khói đen bốc lên và liếm láp ông ta, thiêu đốt toàn bộ tóc tai và lông mày của lão đạo sĩ, ngay cả da mặt cũng bị cháy sém khiến làn da nứt nẻ và lộ ra máu thịt màu đỏ lẫn đen, trông vô cùng kinh hãi và dị thường.

“Yêu đạo, chịu chết đi”

Giọng nói trong trẻo của Yến Nương truyền xuống từ trên cao. Cùng lúc đó, một ngọn lửa khổng lồ thứ hai lại giáng xuống từ trên trời, mượn sức mạnh của cơn gió lạnh thấu xương để ùn ùn kéo xuống tới mức che trời lấp đất. Nó giống như một tấm thảm vĩ đại có sắc đỏ như máu đang hất tung lão đạo sĩ ngã gục xuống đất.

Lão đạo sĩ bị cuốn vào trong biển lửa, da thịt bị ngọn lửa thiêu đốt. Ông ta ra sức đứng dậy, chỉ tiếc là vừa mới đứng lên thì mặt đất dưới chân lại rung chuyển và đẩy ông ta té sấp xuống đất thêm lần nữa.

“Rầm!” Chiếc sừng dài của Hổ Hủy chui ra khỏi mặt đất và đâm thẳng vào cánh tay của lão đạo sĩ. Một tiếng “xoèn xoẹt” vang lên. Nó lập tức xé toạc và chặt đứt cánh tay có đầy gân xanh uốn cong trên cơ thể ông ta. Lão đạo sĩ gào rít lên một cách giận dữ và đau đớn. Ông ta trơ mắt nhìn cánh tay phải của mình rời khỏi cơ thể và rơi vào ngọn lửa dữ dội, cuối cùng biến thành một đám tro tàn.

“Được lắm” Thấy lão đạo sĩ bị thương, Lý Đức Nhượng bèn vỗ tay: “Đồ phản bội! Không ngờ ngươi cũng có ngày hôm nay. Nếu ngươi ngoan ngoãn chết đi thì ta sẽ bảo Hổ Hủy cho ngươi một cái chết thoải mái. Còn nếu như ngươi tiếp tục chống cự thì đừng trách ta độc ác khi xé nát người ngươi thành trăm ngàn mảnh vụn”

Lão đạo sĩ nghiến răng nghiến lợi nhìn Lý Đức Nhượng với ánh mắt hung tợn. Vết thương trên cánh tay ông ta đang hỗn độn máu thịt nhưng kỳ lạ là không có máu tươi phun ra từ đó. Máu của ông ta hình như đã ngưng đọng từ trăm ngàn năm trước rồi.

Đột nhiên, lão đạo sĩ nhếch miệng nhe răng bật cười. Ông ta lao về phía Lý Đức Nhượng khiến đối phương giật mình. Lý Đức Nhượng chà xát giày vào đá sỏi để lùi về phía sau mấy bước và đôi chân nhẹ nhàng giẫm trên mặt đất, cặp sừng dài của Hổ Hủy lại chui ra khỏi mặt đất lần nữa và che chắn trước mặt ông ta.

Cùng lúc đó, ngọn Chân Hỏa thứ ba cũng hạ xuống từ trên trời và bao phủ chiếc sừng dài một cách chính xác. Lúc đầu Lý Đức Nhượng đã suy tính cực kỳ chuẩn xác. Ông ta định nhân lúc lão đạo sĩ tự tấn công để sai Hồ Hủy đâm thủng bụng đối phương và tiêu diệt lão đạo sĩ hoàn toàn. Nhưng khi tận mắt trông thấy bóng người bị gãy tay đã di chuyển tới trước mặt mình, Hồ Hủy cũng đang thò ra chiếc sừng dài trên tia sáng Cửu Đỉnh thì lão đạo sĩ kia lại đột nhiên biến mất.

Giống như một cơn gió, ông ta biến mất vào bầu trời vô biên vô tận ngay dưới con mắt cảnh giác của Yến Nương và Lý Đức Nhượng mà không để lại dấu vết nào.

“Ông ta đi đâu rồi?” Thân hình Thương Long uốn lượn và hạ xuống từ trên trời cao. Nàng lượn một vòng trên đỉnh đầu Lý Đức Nhượng, chiếc đuôi khổng lồ của nàng quét sạch tất cả đống gạch vụn trên mặt đất và không bỏ sót bất kỳ ngóc ngách nào.

Lý Đức Nhượng cảnh giác nhìn xung quanh rồi dùng ngón tay vuốt nhẹ chòm râu dài dưới cằm: “Vô Tướng! Trước lúc lâm chung, Cảnh Tông đã nói với ta rằng yêu đạo này tên là Vô Tướng và nhắc nhở ta nhất định phải đề phòng ông ta. Đúng rồi, ngài ấy còn nói một câu là ‘Thằng hề bất khả danh phục quy vu vô vật. Thị vị vô trạng chi trạng vô tượng chi tượng vị hốt hoảng’ Lâm Kính Ẩn, câu này có nghĩa là gì?”

Khuôn mặt Thương Long tỏa ra vô số ánh sáng màu xanh, đôi mắt khổng lồ như hai chiếc đèn lồng khẽ đảo qua một vòng: “Vô Tướng là một từ mà Đạo gia dùng để diễn tả những thứ vô hình huyền bí và huyễn hoặc. Trong kinh Niết Bàn có viết: ‘Vô thập tướng cố’. Chúng gọi là Sắc Tướng, Thanh Tướng, Hương Tướng, Vị Tướng, Xúc Tướng, Sinh Tướng, Trú Tướng, Hoại Tướng, Nam Tướng và Nữ Tướng. Đây là tên của mười loại Tướng khác nhau. Tên yêu đạo này có hành tung bí ẩn, chẳng ai biết ông ta đến từ nơi nào nhưng lại có tên là Vô Tướng. Lẽ nào muốn nói rằng ông ta hành động không để lại dấu vết nên không thể truy tìm”

Nghe vậy, khuôn mặt Lý Đức Nhượng hiện lên vẻ âm u trầm trọng. Ông ta siết chặt nắm đấm rồi nghiến răng hỏi vặn: “Nếu không có tung tích thì chúng ta sẽ không thể tìm thấy và cũng chẳng thể giết ông ta được. Chuyện này phải xử lý thế nào mới tốt đây?”

Thương Long nhẹ nhàng lắc đầu: “Không chỉ có thế. Tuy rằng yêu đạo đã bị trọng thương nhưng hiện giờ, ông ta đang ở trong tối còn chúng ta ở ngoài sáng. E là khó nắm chắc phần thắng. Có lẽ…”

Nàng còn chưa nói xong thì âm thanh rít gào đột nhiên truyền tới từ dưới lòng đất. Lúc đầu, âm thanh đó vang dội như thể xuyên thấu và chấn động trời cao, nhưng sau đó lại biến thành một tiếng rít thảm thiết giống như đối phương đang bị trọng thương và tính mạng gặp nguy cấp.

“Không ổn rồi” Lý Đức Nhượng hét lên thật to rồi giậm chân thật mạnh trên mặt đất, thầm niệm vài câu thần chú để gọi Hổ Hủy xuất hiện.

Nhưng bây giờ, dưới lòng đất hoàn toàn yên tĩnh và trầm lắng, ngay cả một tiếng rên rỉ cũng không thể nghe thấy. Hiển nhiên trận chiến đã kết thúc. Ai thắng ai thua đã quá rõ ràng.

Một tiếng “Ầm” vang lên. Một thân hình to lớn và vằn vện bị ném ra khỏi hang động và đập liên tục xuống đất, khuấy tung lên một tầng bụi xám mịt mù. Hồ Hủy giãy giụa vài lần rồi cuối cùng run rẩy đứng lên, nhưng nó chỉ gắng gượng di chuyển được vài bước đã lại ngã xuống, rốt cuộc không thể động đậy được nữa.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)