Lão đạo sĩ thấy tượng đất tới thì ánh mắt trở nên hung ác, giơ hai tay lên trời, tay áo tung bay, để lộ ra hai cánh tay ngăm đen rắn chắcTiếng “vụt vụt” vang lên, ba bốn tượng đất bị đánh nát vụn. Nhưng ngay khi ông ta tập trung chiến đấu, đám tượng đất lướt qua ông ta ngày càng nhiều, chúng lao về phía căn phòng, bổ nhào vào đám quỷ phù bay tán loạn rồi nuốt chúng vào bụng, ấn trên mặt đất, một vài cái khác thì bị tượng đất bóp nát xé rách rồi ném vào ngọn lửa đang cháy dữ dội trên nóc nhà.
Lão đạo sĩ kinh hãi, vội vàng quay đầu lại, nhìn vào trong căn phòng đã trở nên hỗn độn. Trình Đức Hiên bị ngọn lửa dồn, buộc phải ra khỏi căn phòng, Vương Thời Vân cũng kéo Vương Vệ Đình ra ngoài, vẻ mặt của hai người đó cũng tràn ngập hoảng sợ và bối rối giống ông ta, đứng ngẩn người nhìn cảnh tượng hỗn loạn trong phòng.
“Nàng ta cũng hận ngươi tới tận xương tuỷ như ta, cho nên ta giúp nàng cũng chính là đang tự giúp ta” Lý Đức Nhượng lạnh lùng lên tiếng. Ông ta hừ một tiếng rồi ngẩng đầu rít lên với vòm trời sấm chớp rền vang. Dưới âm thanh kêu gọi của ông ta, hàng trăm hàng ngàn tượng đất từ trên trời rơi xuống, chen chúc xông về phía căn phòng, dập tắt ngọn lửa lớn rồi cắn nuốt hết đám quỷ phù vẫn còn điên cuồng giãy giụa, hủy diệt toàn bộ sự điên cuồng, sự hắc ám và tội ác.
“Ầm”
Căn phòng đổ sập, biến thành đống đá vụn.
Một làn khói xanh đột nhiên bốc lên giữa đống đổ vụn và lượn lờ, luẩn quẩn mãi ở đó không chịu tan. Chốc lát sau, bóng dáng Yến Nương hiện ra, nàng chống một tay trên nền đất, một tay ôm bụng rồi loạng choạng đứng lên, chật vật một lúc mới có thể đứng thẳng người. Quần áo của nàng bị rách vài chỗ, dường như còn có máu chảy ra, như những bông hồng được thêu trên bộ váy xanh. Trên đôi môi đang nhếch lên cũng có vệt máu chảy dài tới tận cổ, hoàn toàn đối lập với sắc mặt trắng bệch của nàng.
Nàng ngẩng đầu, nhìn Lý Đức Nhượng đang đứng trên tường, thản nhiên nói: “Cảm tạ Sở quốc công”
Lý Đức Nhượng hừ một tiếng: “Lâm Kính Ẩn, ngươi không cần cảm tạ ta, ta chỉ không muốn mất một người trợ giúp thôi, sau này gặp lại trên chiến trường, chúng ta vẫn là đối thủ không đội trời chung”
Yến Nương lau sạch vệt máu bên khóe miệng rồi cắn răng cười nói: “Được, hôm nay chúng ta cứ gác thù cũ lại để liên thủ diệt trừ yêu đạo này đã”
Lý Đức Nhượng mỉm cười rồi bỗng nhiên ngẩng đầu lên bầu trời và vỗ tay ba cái, sấm chớp lập tức ngừng lại, mây đen lại lần nữa tụ lại, như một tấm thảm lớn bao trùm khắp mỗi một góc bầu trời.
Yến Nương ngẩng đầu nhìn đám mây đen càng ngày càng lớn, thầm suy nghĩ trong lòng không biết Lý Đức Nhượng này định dùng chiêu gì để đối phó với lão đạo sĩ. Nàng còn chưa kịp nghĩ ra thì mặt đất chợt khẽ rung lên, mang theo điềm chẳng lành. Yến Nương rùng mình, vội vã phi thân nhảy lên đầu tường, mày nhíu chặt lại, mắt nhìn chằm chằm giữa sân.
Nàng thấy một cái hố to bằng chậu rửa mặt chẳng biết tự lúc nào đã xuất hiện trong sân, đâm thẳng xuống nền đất, có thể lờ mờ thấy ánh đỏ lấp lánh. Càng ngày cái hố càng nứt lớn, những viên gạch xanh rào rào rơi thẳng xuống địa tâm theo vết nứt, tạo thành tiếng vút gió trầm thấp. Lại một lát sau, một vệt đen đập vào mắt Yến Nương, dường như nó đang quằn quại giẫm lên dòng nham thạch nóng chảy rồi nhảy lên trên, mỗi một lần nhảy, cả mặt đất lại rung lên, nếu không phải Vương gia ngụ ở ngoại thành thưa thớt người thì e là bây giờ, biết bao hộ dân đã bị sập đổ dưới cơn chấn động mạnh này.
“Nó là gì vậy?” Yến Nương quay đầu nhìn Lý Đức Nhượng. Hiện tại, bức tường dưới chân họ cũng bắt đầu lung lay như sắp sập khiến hai người buộc phải nhảy xuống đất, đứng bên miệng hố nhìn ngó.
Lý Đức Nhượng nhìn vệt đen càng ngày càng lớn, nhếch môi cười đầy lạnh lùng: “Đây là Hổ Hủy, nó có tứ chi linh hoạt của hổ, còn có sừng như tê giác, vô cùng mạnh, lát nữa các ngươi một lên một xuống, chắc chắn có thể đẩy yêu đạo vào chỗ chết”
(*) Huỷ là tê giác
“Hổ Huỷ?”
Yến Nương nghi hoặc thốt lên, nàng quay lại nhìn cái hố. Vừa nhìn thoáng qua, nàng chợt sững sờ, bất giác lùi lại vài bước: Con quái vật mà Lý Đức Nhượng gọi là “Hổ Hủy” đã nhảy ra khỏi miệng hố, đầu của nó lớn bằng bốn, năm con hổ bình thường, toàn thân là vệt vằn màu xanh đen, tứ chi to khoẻ, vuốt đâm ra, cái đuôi như roi thép khẽ đong đưa. Điều đáng sợ hơn là trên đầu nó có một cái sừng dài khoảng mười thước, màu đen bạc, mũi sừng loé sáng.
Lý Đức Nhượng thấy Hổ Huỷ hiện thân thì khẽ vỗ hai tay, hất đầu về phía lão đạo sĩ rồi nói: “Giết ông ta đi”
Nhận được mệnh lệnh, mũi con quái vật phun ra hai luồng khí, bỗng nhiên xoay người, nhắm thẳng cái sừng to dài vào ông ta, nhe răng há miệng, răng nanh sắc như lưỡi hái lộ ra.
Lão đạo sĩ khoanh tay trước ngực, híp mắt nhìn Hổ Huỷ, miệng nhếch lên, không cam lòng gào lên: “Qua đây, lão phu sống biết bao năm, số người kết thù không phải chỉ có mỗi hai ngươi. Ta đã làm gì thì không bao giờ hối hận, lại càng không e sợ, các ngươi còn có trò gì thì lôi ra hết đi, lâu lắm rồi ta không sát sinh, vừa hay mượn con súc sinh này luyện tay một chút”
Nói xong, ông ta đột nhiên vọt về phía Hổ Huỷ, đến trên đầu nó, hai tay ông ta đồng thời chém xuống, bổ về phía cái sừng trên đầu nó.
Hổ Hủy thấy ông ta đột nhiên lao tới thì rít gào một tiếng, tiếng gầm rung trời chuyển đất, ngay cả vách đá cao chót vót cũng ầm ầm rơi xuống bởi cơn chấn động do tiếng gầm gây ra. Nhưng sau một khắc, nó chợt biến mất, Yến Nương chỉ thấy bóng đen trước mắt vừa vụt qua, Hổ Huỷ đã biến mất, chỉ còn cảm nhận được cơn chấn động ầm ầm như sét đánh dưới chân. Chẳng mấy chốc, tiếng động đó đã ngừng lại, cái hố lại trở nên yên tĩnh như thể con quái thú đó chưa từng xuất hiện.
Lão đạo sĩ hiển nhiên cũng không ngờ con thú lại biến mất, ông ta đáp xuống cạnh động, đôi mắt diều hâu sắc bén nhìn chòng chọc cái hố trước mặt, tai cũng khẽ động, như đang cố bắt được chút động tĩnh mà người thường khó có thể nhận thấy.
“Lâm Kính Ẩn, tới lượt ngươi” Lý Đức Nhượng đụng nhẹ Yến Nương, mắt ánh lên vẻ gian xảo, ông ta nhìn xuống cái hố sâu không thấy đáy, hạ giọng: “Nhân lúc Hổ Hủy phục kích từ dưới đất, ngươi sẽ giết lão đạo sĩ, ta sẽ hiệp trợ từ bên cạnh. Nhớ kỹ, lần này tuyệt không được để lại đường sống cho ông ta”
Yến Nương hiểu ý, khoé miệng nhếch lên đầy tàn nhẫn, nàng ngẩng đầu, khẽ khép mắt lại, hai tay giang rộng rồi bay về phía bầu trời giăng đầy mây đen trong sự bủa vây của chùm sáng thánh khiết.