Quỷ phù điên cuồng tràn vào cánh cửa, tranh nhau lao về phía Yến Nương. Yến Nương lùi lại mấy bước, sau đó duỗi năm ngón tay phóng châm bạc ra. Dưới ánh sáng lấp lánh của châm bạc, mấy chục quỷ phù bị ghim vào tường. Bọn chúng vặn vẹo cơ thể tàn tạ của mình, phát ra những tiếng gào khóc khàn khàn. Đến khi bị châm bạc đóng băng, chúng mới từ từ đông lại thành một tảng dầu hôi thối treo trên tườngNhưng không để Yến Nương lấy hơi, càng lúc càng có nhiều quỷ phù lao đến. Có con bò lổm ngổm sát dưới mặt đất và trên mặt tường, những con còn lại thì giống hệt như những chùm khói đen bay tán loạn trên không trung, tất cả bọn chúng đang bao vây Yến Nương.
Yến Nương định hóa về nguyên hình để đột phá vòng vây, nhưng tiếc là có một ngọn lửa đã leo thoắt lên xà nhà, chỉ trong chốc lát, toàn bộ nóc nhà đã biến thành một biển lửa thắp sáng cả vùng trời đêm, chặn hết đường đi của nàng. Không còn cách nào khác, Yến Nương đành phải hóa thành một con sâu nhỏ có vảy, nàng liên tục quay trước quay sau hòng tìm được một khe hở thoát khỏi gọng kìm của quỷ phù.
Thế là nàng nhắm vào một quỷ phù mất đầu đang tông bừa khắp nơi, rồi dồn sức lao đến đâm nó tan tác, tay chân rớt đầy đất. Đang tính nhân cơ hội này chạy trốn đi thì phần đuôi bỗng nổi cơn đau nhói, nàng ngoảnh lại mới thấy có một con quỷ phù đã leo lên người mình, bàn tay vừa mỏng vừa nhọn của nó đang lần mò đến mảng vẩy rồng phía dưới, định bứt ra.
Rồng nhỏ phát ra tiếng gầm đau đớn rồi vẫy đuôi hất quỷ phù kia xuống đất, song âm thanh này lại càng thu hút nhiều quỷ phù hơn. Bọn chúng đồng loạt đưa mắt nhìn Yến Nương, sau một thoáng sững sờ, chúng bắt đầu dồn về phía nàng. Một số con có tốc độ nhanh hơn những quỷ phù khác đã nhảy lên người nàng, chúng phỏng theo động tác của con quỷ phù lúc nãy mà bứt vảy của nàng.
“Phựt”, một miếng vảy màu xanh đã bị quỷ phù leo lên đầu tiên kéo xuống, để lộ phần thịt non hồng hào bên trong. Rồng nhỏ đau đến mức run bật lên, nàng cuộn đuôi lại, cơ thể giãy giụa dữ dội hơn, hất hết đám quỷ kia lên tường khiến chúng hóa thành mấy tảng dầu rơi xuống đất.
Nhưng những dòng máu rỉ ra từ vết thương của nàng đã nhuộm đỏ cả đuôi. Quỷ phù ngửi thấy mùi máu như lên cơn điên, chúng lao đến ập vào người Yến Nương hết lớp này đến lớp khác giống như những con sóng không ngừng tạt vào bờ.
“Máu rồng”
Lão đạo sĩ đứng ngay cửa cũng đánh hơi được mùi máu, ông ta nở một nụ cười đen tối, tay lại nhanh chóng lật sách kêu gọi thêm quỷ phù trong Ngự Phách Từ, phát động một đợt công kích mạnh mẽ với Yến Nương.
Yến Nương bị vây dưới những đám quỷ phù, chúng tranh nhau bứt vảy rồng của nàng. Thậm chí có những con còn đấu đá tranh giành, túm hẳn một chùm trên sống lưng nàng.
Rồng nhỏ thét lên vì quá đau đớn, nàng dốc sức quẫy đuôi và dùng sừng rồng quất hết đám này đến đám khác lên xà nhà, cố gắng rũ bỏ đám quỷ phù tanh hôi kia. Nhưng số lượng của bọn chúng quá đông đúc, hất được đợt này thì lại có đợt khác nhào lên, chúng khiến nàng tiêu hao rất nhiều sức lực, có mấy lần còn suýt ngã từ trên không xuống đất.
Lắng nghe tiếng kêu gào thảm thiết trong phòng, lão đạo sĩ hơi nheo mắt lại rồi ngẩng đầu nhìn thinh không, mái đầu hoa râm khẽ đong đưa như đang thưởng thức khúc nhạc động lòng người nhất trên đời.
“Lâm Kính Ẩn ơi là Lâm Kính Ẩn, ngươi tính hết khả năng nhưng cuối cùng vẫn rơi vào tay ta, giỏ tre đựng nước cũng bằng không. Sau khi chết, ngươi đừng tới địa phủ cáo trạng ta đấy, muốn trách thì hãy tự trách mình không biết lượng sức mà đấu với ta đi”
Đôi vai hơi run lên, ông ta phát ra tiếng cười khàn khàn, để mặc cho những hạt tuyết bay bay đọng lại trên mặt, nhuộm trắng cả lông mày và mái tóc.
Ngay lúc ông ta đang đắc ý, một tiếng âm thanh cực lớn bỗng vang lên từ đỉnh đầu, tia chớp như một con rắn bạc chọc thủng màn đêm, rạch ra một đường giữa không trung, theo sau đó là sấm sét cuồn cuộn như muốn lật đổ thiên địa xẹt qua toàn bộ bầu trời.
Tuyết ngừng rơi, những bông tuyết đang bay múa vừa rồi đã biến mất tăm ngay khi sấm chớp rền vang, như bị hút vào màn trời vậy.
Nụ cười trên mặt lão đạo sĩ tắt ngấm, ông ta quan sát bầu trời còn sáng hơn ban ngày rồi chầm chập khép cuốn Ngự Phách Từ trong tay lại, biểu cảm dần nghiêm túc hơn.
“Bịch”
Có vật gì đó vừa rớt xuống ngay sau lưng ông ta, ông ta vội vàng xoay người lại nhưng chỉ nhìn thấy khung cảnh tối mù phía sau. Ông ta không yên tâm nên bước về phía trước hai bước, từ từ cúi người xuống quan sát kỹ nền gạch. Vừa nhìn thấy, ông ta đã hít sâu một hơi: Trên nền gạch xanh bỗng xuất hiện thêm hai dấu chân bùn nho nhỏ, nhỏ hơn chân con nít một chút, màu vàng gừng, mùi rất hôi.
“Bịch, bịch, bịch”
Lại là những âm thanh quái dị đó, lần này lão đạo sĩ không quay đầu lại nữa, bởi vì mấy thứ đó không có ý định ẩn nấp. Chúng hạ từ trên trời xuống, không chút sợ hãi mà vây một vòng tròn xung quanh ông ta, những đôi mắt bất động đang cố định trên người ông ta. Một kẽ hở nhỏ trông như miệng chúng bạnh ra hai bên lộ ra khoang miệng không có răng và lưỡi.
“Tượng đất, tượng đất của Hắc Sơn…” Lão đạo sĩ nghiến răng nghiến lợi nói lên thân phận của chúng, sau đó ông ta bất chợt ngẩng đầu nhìn bên ngoài viện và nở một nụ cười dữ tợn: “Hôm nay là ngày tốt lành gì vậy? Sở quốc công, ngài thế mà cũng đại giá quang lâm đến địa bàn của Đại Tống bọn ta cơ đấy”
“Bọn ta? Vô Tướng, ta quên mất, bây giờ ngươi đã là người Tống rồi. Cũng phải, ngươi lúc nào cũng đặt chữ lợi lên đầu, ngửi được chút mùi máu đã không tiếc phản bội chủ cũ mà bu vào như đám ruồi nhặng bu quanh xác chết ấy. Nhưng mà, ngươi có còn nhớ ba ngàn liêu binh đã chết thảm ở rãnh Âm Binh vì sự phản bội của ngươi không? Bọn họ bị quân Tống bao vây tàn sát, sau đó bị người dùng Tam Muội Chân Hỏa trấn áp trong sơn cốc, không được chuyển kiếp đầu thai. Bọn họ đều là tinh binh cường tướng trong tay ta, thế mà lại bị ngươi sát hại bằng thủ đoạn thảm khốc cùng cực như vậy. Vô Tướng, theo ngươi ta có nên trả lại mối thù này hay không?”
Giọng nói này xuất phát từ phía trên tường viện, lão đạo sĩ ngẩng đầu lên thì đúng là bắt gặp một bóng dáng cao lớn đang đứng trên đó. Hắn ta đội kim quan trên đầu, mặc một chiếc áo bào hẹp có vạt bên trái, eo buộc đai lưng, chân đi ủng tơ tằm, đầu báo mắt khoen, trông rất oai phong lẫm liệt, khí độ không tầm thường.
(*) Đầu báo mắt khoen: Miêu tả gương mặt uy nghiêm dữ tợn.
Lão đạo sĩ hé mắt nhìn hắn ta, gương mặt ngày càng u ám. Ông ta gằn giọng nói: “Lý Đức Nhượng, năm đó ta chỉ giúp Gia Luật Hiền xưng đế chứ không phải giúp hắn chinh chiến. Binh bất yếm trá, liêu quân đại bại là do kế sách của ngươi có sai sót, sao lại đổ tội lên đầu ta?”
Lý Đức Nhượng cười khà khà, nghiến răng nghiến lợi đáp: “Vô Tướng, ngươi am hiểu nhất là ngụy biện, thế nên năm đó Cảnh Tông mới bị hoa ngôn xảo ngữ của ngươi mê hoặc đến mức tổn thất dương thọ, nhưng Lý Đức Nhượng ta thì đã nhìn thấu ngươi từ lâu rồi. Lần này, ta chắc chắn sẽ không để tên độc ác nhà ngươi trốn thoát lần nữa đâu”
Lão đạo sĩ nghiêm túc hẳn lên, ông ta ngẩng đầu nhìn bóng người đứng trên nóc nhà rồi nắm chặt tay, chuẩn bị ứng chiến.
Những tiếng rắn “xì xì” thình lình vang lên, Lý Đức Nhượng chỉ huy đám tượng đất lượn vòng quanh lão đạo sĩ.
Tượng đất nghe thấy âm thanh này thì run lên, chúng trợn to mắt, nằm rạp xuống đất rồi luân phiên lao thẳng về phía lão đạo sĩ.