Một cơn ớn lạnh trào lên từ lưng Trình Đức Hiên, nó chạy dọc theo cột sống khiến cả cơ thể ông ta bị ngâm trong cảm giác lạnh cóngBởi lẽ, cuối cùng ông ta cũng đã phát hiện ra có một thứ gì đó luôn nằm trên lưng mình. Nó rất nhẹ, chuyển động rất chậm chạp, thế nên ban nãy nó leo lên áo khoác, ông ta mới không hề hay biết. Nhưng bây giờ, sau khi đạo sĩ ra hiệu im lặng, ông ta đã cảm nhận được nó. Nó lạnh như băng, hơi lạnh của nó thậm chí còn thấm vào da ông ta xuyên qua lớp áo khoác, dù chỉ một chút thôi cũng đủ làm tay chân ông ta tê dại như bị trúng độc.
Trình Đức Hiên hơi nghiêng đầu sang nhìn thoáng qua vai trái một chút, rồi lại rối rít dời mắt về chỗ cũ. Ông ta thấy nó rồi, chỉ một cái bóng mơ hồ, nhưng nhiêu đó cũng đã đủ để ông ta phải kinh hồn bạt vía, hãi hùng không thôi. Vì nó đang kề sát cổ ông ta và có thể lấy mạng ông ta bất cứ lúc nào. Ông ta cố gắng chớp mắt để tìm kiếm sự giúp đỡ từ lão đạo sĩ. Cũng may lão đạo sĩ kia không khoanh tay đứng nhìn, xích sắt đã âm thầm bò vào trong phòng, từ từ chui qua giữa hai chân Trình Đức Hiên và trốn vào áo khoác ông ta.
Lòng bàn tay Trình Đức Hiên vã đầy mồ hôi lạnh, ông ta có thể cảm nhận được xích sắt cũng đang bò lên chân ông ta từng chút, từng chút một. Từ ống chân, nó trườn đến bên eo, sau đó vòng lên lưng ông ta, giữa nó và thứ đó giờ chỉ còn cách mỗi lớp áo khoác rộng mà thôi.
Trình Đức Hiên nghiến răng, nắm chặt nắm tay, cố gắng nhắm mắt thật chặt. Chỉ có làm vậy ông ta mới khống chế được cơ thể của mình, nếu không, cơ thể già nua này sẽ run bần bật, để lộ sự khủng hoảng mà ông ta đang che giấu.
Ông ta đang đợi, bất kể là bên nào hành động trước thì với ông ta, đó cũng là tai họa không có đường cứu vãn.
Đột nhiên, chiếc áo khoác trên lưng lại bay lên xà nhà như bị một cơn gió mạnh thổi đi, cùng lúc đó, Trình Đức Hiên cũng trông thấy một thứ rơi xuống đất rồi bể thành hai khúc.
Ông ta cứ nhìn nó trân trối trong vẻ mặt đầy kinh ngạc, sau đó chậm rãi ngồi xuống nhặt thứ kia lên đặt vào lòng bàn tay. Nó rất lạnh, nhưng khi tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể thì nhanh chóng tan ra, thấm ướt cả lòng bàn tay ông ta.
“Phiến băng?” Trình Đức Hiên hỏi lại hai chữ này với vẻ nghi hoặc. Ông ta ngẩng đầu lên: “Đạo trưởng, sao trên lưng ta lại có một sợi băng?”
Lão đạo sĩ đã nhận ra đó là một sợi băng từ rất sớm, lão ta bỗng giật mình, đưa mắt sang nơi khác: Vương Thời Vân vẫn đang co ro bên cạnh thi thể của Vương Vệ Đình, ông ta cuộn mình, miệng lẩm nhẩm gì không ai biết. Còn Vương Vệ Đình thì đang nằm ngay đơ tại đó, dường như thuốc vẫn chưa ngấm.
“Lại bị lừa, chẳng lẽ Lâm Kính Ẩn trốn thật rồi?” Lão trầm tư, đang định thu xích sắt về thì tình cờ thấy cánh tay của Vương Vệ Đình hơi động đậy. Ngay sau đó, có một thứ gì đó trông như con rắn chui ra khỏi cổ tay áo hắn ta, cơ thể nó được bao phủ bởi những lớp vảy xanh, trên đầu còn có một cặp sừng màu vàng nhạt.
Giữa ánh lửa của điện thạch, “con rắn nhỏ” có sừng vọt lên phía trên xích sắt rồi quấn lấy nó. Nhân lúc lão đạo chưa kịp đọc phù chú, nó nhanh chóng co người lại. Giữa vầng hào quang trắng xóa, xích sắt bị cắt đứt thành mấy đoạn.
Biến cố xảy đến bất chợt làm Trình Đức Hiên sợ hãi hét toáng lên, ông ta chạy thục mạng ra ngoài, nhưng mới chạy được một nửa đã bị kéo áo lại. Ông ta quay đầu qua thì chạm phải một đôi mắt hết sức u ám, Yến Nương cười gằn ném ông ta ra phía sau khiến cơ thể ông ta va mạnh vào bức tường rồi tuột xuống như một đống bùn nhão bên cạnh Vương Thời Vân.
“Yêu đạo, Pháp xích của ngươi đã bị ta phá hủy, ngươi cũng đừng làm bộ làm tịch ra vẻ như một cao nhân lánh đời nữa, hãy cởi bộ đạo bào của ngươi xuống để người đời chiêm ngưỡng bộ mặt thật của ngươi đi, cho họ thấy tay ngươi đã nhuốm bao nhiêu máu, lòng dạ ngươi hiểm độc đến đâu”
Yến Nương bước từng bước một tới gần cửa, nàng nhìn thẳng vào bóng người đang đứng ở đó rồi đột nhiên nhếch mép, ném đống xích sắt trong tay vào người lão ta.
Lão đạo sĩ lách người tránh đống vụn đó rồi khoan thai xoay người lại đối mặt với Yến Nương. Gương mặt lão được phủ lên một vẻ nham hiểm, đôi mắt u tối không thấy được chút ánh sáng. Còn khóe miệng thì ngày càng mím lại tạo nên một đường ngang giữa hai bên, trông vừa tàn nhẫn vừa khắc nghiệt.
Không gian như ngừng đọng, vạn vật chìm vào yên tĩnh, ngay cả âm thanh “vù vù” khi tuyết rơi nhiều dường như cũng đã biến mất. Bầu không khí tràn ngập căng thẳng báo hiệu cho một cuộc đại chiến sắp diễn ra.
Yến Nương nhìn lão đạo sĩ, ổn định hơi thở, sống lưng hơi cong lên. Nàng đã chờ đợi, chờ đợi mãi cái khoảnh khắc này, đến giờ đã là quá lâu rồi, cho nên nàng đang cảm thấy rất hưng phấn.
Lão đạo sĩ vẫn đứng nghiêm trang, vạt áo bị gió thổi lên phát ra tiếng “phành phạch” vang dội. Đôi mắt của lão ta cố định trên người Yến Nương, sâu trong đó Yến Nương có thể nhìn thấy từng lớp từng lớp đồng tử đang hợp lại, chồng lên nhau, sau đó tản ra, hội tụ về một chỗ, cuối cùng tỏa ra một luồng sáng trắng.
“Roẹt”, một bên tay áo của lão đã rách thành hai nửa, ống tay áo màu xanh phấp phới theo chiều gió, cuối cùng nó không địch lại được sức gió lớn nên bị thổi bay ngược lên trời.
Yến Nương nhíu mày, nàng trông thấy lão ta đang giữ vững một quyển sách lớn màu đen trong tay, cuốn sách trông đã hơi cũ, bìa sách nhăn nheo, trên đó còn có một dòng chữ vô cùng nguệch ngoạc.
“Ngự Phách Từ” Yến Nương khẽ thốt ra ba chữ được in trên trang bìa, đọc xong đôi mắt phượng của nàng bỗng dưng trợn tròn, nàng cất cao giọng: “Dùng người sống tế trời, ngự trị linh hồn của bọn họ. Lão đạo sĩ, chỉ loại người ác độc, tàn bạo và coi mạng người chẳng khác gì cỏ rác như ngươi mới có thể dùng da và hồn phách của người sống để chế tạo ra một thứ như vậy. Bọn họ bị ngươi nướng sống đến chết, chết rồi còn bị ngươi lấy hồn phách luyện quỷ phù, ngươi thực sự không sợ báo ứng sao?”
Tuy nhiên, ngay khi nàng nói xong, một tiếng ngâm nga trầm khàn đã lọt vào tai nàng.
“Sao người lại bảo rằng không có quần áo? Đến đây khoác chung áo bào với ta này. Sắp sửa khởi binh theo lệnh vua rồi đấy, sửa mâu sửa giáo cùng đánh kẻ thù thôi”
“Sao người lại bảo rằng không có quần áo? Đến đây khoác chung áo bào với ta này. Sắp sửa khởi binh theo lệnh vua rồi đấy, sửa mâu sửa giáo cùng đánh kẻ thù thôi”
“Sao người lại bảo rằng không có quần áo? Đến đây khoác chung áo bào với ta này. Sắp sửa khởi binh theo lệnh vua rồi đấy, sửa mâu sửa giáo cùng đánh kẻ thù thôi”
Yến Nương nhìn chằm chằm vào quyển sách lớn trong tay lão bằng ánh mắt cảnh giác, nàng bắt đầu bước từng bước ra khỏi căn phòng kia. Lão đạo sĩ thấy nàng lui về phía sau thì cười khẩy, ngón tay lật sách vèo vèo như đang khảy dây đàn, tiếng ngâm nga trong miệng lại càng lớn hơn.
“Hu… hu hu…”
Những âm thanh than khóc thoát khỏi trang sách kéo theo cơn gió lạnh buốt ùa vào căn phòng.