Lão đạo sĩ cắn răng cười, xích sắt đã cuồn cuộn nổi lên trên không trung, tia lửa xẹt tán loạn, chúng vọt thẳng về phía Yến Nương hệt như những con long xàYến Nương lộn một vòng tránh sợi xích nhưng vẫn bị đánh trúng tóc, tóc nàng đã bị đốt rụi một đoạn dài. Nàng khinh thường cười khẩy một tiếng, ngậm tóc vào miệng, năm ngón tay vung lên, ném một nắm kim bạc sáng loáng về phía bàn tay phải nắm sợi xích sắt của lão đạo sĩ.
Toàn bộ số kim bạc cắm thẳng vào tay ông ta rồi hoàn toàn biến mất, nhưng chẳng bao lâu sau, từng cây kim như băng lại lũ lượt vọt ra rồi nổ tung trên tay ông ta, luồng khí lạnh theo đó tản ra.
Lão đạo sĩ hít sâu một hơi, mày nhíu chặt lại, định tiếp tục đánh xích sắt về phía nàng, nhưng tiếc là tay phải đã hoàn toàn bị đóng băng, không thể động đậy dù chỉ một chút. Hiện tại, cả hai tay ông ta đã bị kìm hãm như bị hai người cường tráng níu lại, ngoài đứng yên trên mặt tuyết ra thì không thể thi triển được chút công lực nào.
Ông ta ngẩng đầu, ánh mắt đầy hung hãn: “Lâm Kính Ẩn, mới mấy năm không gặp mà pháp lực của ngươi đã tăng lên rồi nhỉ?”
Yến Nương cười khẩy, không đáp lời mà nhảy về phía ông ta, mười ngón tay cong lại như cái móc câu, vảy sáng bóng, cào thẳng vào ngực ông ta vừa chuẩn vừa mạnh. Ngay khi cơ thể ông ta sắp bị xuyên thủng thì một ánh lửa chợt bốc lên, sượt qua gò má nàng, tạo thành một bức tường lửa chặn giữa nàng và lão đạo sĩ.
Cánh tay trái đang bị khăn tay quấn lấy của lão đạo sĩ chợt bùng lên ba ngọn lửa như ba đoá hoa xinh đẹp lẳng lặng nở rộ trong bóng đêm rồi đột nhiên, chúng nổ tung như phát điên rồi bay tán loạn trong không trung theo gió và dữ tợn cắn nuốt tất cả không chút kiêng dè, xen lẫn làn khói dày đặc cùng cảm giác nóng rực, ngăn cách nàng và lão đạo sĩ ra hai bên bức tường lửa.
“Tam muội chân hoả” Yến Nương nói rồi lùi lại mấy bước, đôi mắt phượng nhìn chằm chằm ngọn lửa vẫn luôn cuốn về phía mình, bỗng nhiên, nàng nghe thấy tiếng nổ “bùm bùm” vang lên, lông mày nhíu lại, chậm rãi lùi về sau.
Một tia sáng đột nhiên vụt lên từ trong đám lửa kèm theo mùi khét. Một lúc sau, giọng điệu tàn ác cùng chút ý cười của lão đạo sĩ vang lên từ bên kia bức tường lửa: “Cái khăn này đúng là bảo vật, thiêu rụi nó đúng là cũng hơi tiếc, nhưng Lâm Kính Ẩn à, nếu ngươi nghĩ có thể đẩy ta vào chỗ chết chỉ với nó thì đúng là khinh thường ta quá đấy”
Dứt lời, tiếng “vút” vang lên, một thứ đột nhiên bị ném qua bức tường lửa, đó chính là chiếc khăn thêu của Yến Nương. Phần giữa chiếc khăn đã bị đốt thủng một mảng lớn, chữ “Vạn” cũng bị mất ánh sáng, trở nên lờ mờ không rõ nét, trông không có gì khác so với những chiếc khăn tay bình thường.
Chiếc khăn chậm rãi rơi xuống, còn chưa tới gần đã bị ngọn lửa đốt thành đống tro tàn rồi bị một cơn gió lớn thổi bay. Nhưng tiếp sau đó, một thứ còn mạnh hơn cả làn gió vụt qua bức tường lửa và đánh về phía Yến Nương. Nó tạo ra cái lỗ lớn màu đen ngay giữa bức tường hệt như một cái miệng lớn đầy máu phun ra nuốt vào ngọn lửa và vươn cái lưỡi dài đầy kinh khủng ra.
Đương nhiên, đó không phải một cái lưỡi, mà là một sợi xích sắt chớp hiện với ánh vàng lấp lánh như hàng vạn hàng nghìn ánh sao khiến mắt nàng nhói đau.
Yến Nương lùi dần về phía cửa, sợi xích sắt uốn lượn đuổi theo nàng trên mặt tuyết như một con rắn dài. Khi đuổi tới gần cánh cửa, Yến Nương đã biến mất, chỉ còn lại dấu vết vừa mảnh vừa dài như vết chiếc đuôi khẽ lướt qua trên mặt tuyết trắng tinh.
Lão đạo sĩ đi ra từ trong biển lửa, kéo xích sắt về rồi híp mắt nhìn quanh sân Vương gia, ánh mắt dừng lại một chút trên vết dấu đuôi rồi lại lướt đi, nhìn Trình Đức Hiên và Vương Thời Vân đã co rúm thành một cục trong phòng, lạnh lùng hỏi: “Các ngươi thấy nàng ta không?”
Trình Đức Hiên nhìn dáo dác xung quanh rồi khua tay lia lịa, thấp giọng nói: “Đại sư, vừa vào sân một cái nàng ta đã biến mất không thấy tăm hơi, ta… ta cũng không biết nàng ta đi đâu”
Lão đạo sĩ hung tợn nhếch mép: “Rồng có thể biến nhỏ biến lớn tuỳ thích, nàng ta đúng là gian xảo, thấy đấu không lại là trốn liền”
Nói xong, ông ta cầm xích bước vào sân, mắt nhìn lướt qua mặt tuyết, không bỏ qua bất kỳ xó xỉnh nào.
Lớp tuyết đọng như một tấm thảm lông cừu mềm nhẹ màu trắng bạc phủ khắp mặt đất, chúng kết nối với những bông tuyết bay xuống từ trên trời, làm mờ ranh giới, làm mờ cả trời đất. Chỉ có vết đuôi nhỏ dài điểm xuyết trên đất tỏ rõ nàng ở đây, ẩn náu ở một nơi không ai có thể thấy, chỉ đợi thời cơ xông ra.
“Lâm Kính Ẩn”
Ông ta nghiến răng, lạnh lùng thốt lên. Trong bất giác, dường như ông ta đã quay trở về lúc đứng bên bờ hồ sen đỏ. Ngày đó, ông ta cũng không thể tìm thấy nàng, để rồi sau đó rơi vào cái bẫy của nàng và phải trả giá bằng một bàn tay.
Ngày hôm nay, nàng lại giở mánh cũ, nhưng ông ta sẽ không để nàng đạt được mục đích.
Lão đạo sĩ chợt cắn răng, thả xích sắt xuống, ông ta nhìn xuống sợi xích nằm ngổn ngang trên đất rồi gằn từng chữ: “Tìm ra nàng ta cho ta, ta muốn giết nàng ta”
Sợi xích sắt rung lên rồi tiến vào đống tuyết, toàn thân loé sáng, tia lửa bắn ra xung quanh đến mức khiến tuyết tan ra thành nước và chảy ra ngoài theo kẽ đất. Nhưng nó lục lọi khắp trạch viện Vương gia mấy lần mà vẫn không thấy Yến Nương, toàn bộ tuyết trong sân đã tan sạch, để lộ gạch màu xanh đậm bên dưới, toàn sân trở nên trơ trọi, ngoại trừ đống củi ra, tất cả mọi thứ đều quay lại với vẻ vốn có của mình.
Lão đạo sĩ chậm rãi tiến đến trước đống củi rồi giơ chân đá tung. Ánh mắt ông ta lướt qua từng cành củi, cố gắng tìm kiếm hình ảnh con rồng xanh đã hoá thành sâu mọt trong đó, nhưng lại chỉ thấy một bộ quần áo dính máu đã đông thành đá.
Dường như nàng đã hoá thành một trong số hàng vạn hàng nghìn dòng nước và chảy ra ngoài.
“Không… không tìm được nàng ta à? Nàng ta… trốn mất rồi à?” Trình Đức Hiên run rẩy đi tới cạnh cửa, tay vịn cửa, thò đầu nhìn ra ngoài: “Vậy phải làm sao bây giờ, nàng ta trốn mất rồi thì chúng ta phải báo lại với thánh thượng thế nào?”
Lão đạo sĩ vốn đang lo lắng, nghe thấy Trình Đức Hiên nói thế thì tức giận, lạnh lùng liếc ông ta, thầm niệm chú ra lệnh cho xích sắt lục soát lại khắp viện. Nhưng trong khoảnh khắc liếc qua Trình Đức Hiên, ông ta lại chợt sững sờ, hai mắt như sáng hơn, tụ lại thành hai chấm tròn.
Ông ta đặt ngón trỏ lên miệng và bình tĩnh nháy mắt ra hiệu với Trình Đức Hiên, miệng lẩm nhẩm phù chú rồi nhẹ gật đầu, xích sắt lập tức lướt vào phòng.