Tân An Quỷ Sự

Chương 631: Oán hận

Chương Trước Chương Tiếp

Mùa đông năm Khai Bảo thứ chín, trăng sáng treo cao, trời sao quang đãng. Sau khi Triệu Lãng thưởng thức cảnh đêm ở vườn hoa phía sau Thái Thanh các xong thì đi ngủ từ sớm. Không ngờ đến rạng sáng, sương mù bỗng nổi lên bốn phía, trời có xuống mưa đá, theo sau là những bông tuyết dày đặc. Thấy trời có dị tượng, Triệu Lãng vội vàng triệu Tấn vương vào cung, nói là có việc quan trọng cần thương nghị. Sau khi Triệu Khang vào đại nội, Triệu Lãng lập tức đuổi thị hầu trái phải ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai huynh đệ bọn họ. Không lâu sau, người bên ngoài từ xa nhìn thấy ánh nến lay động trong tẩm điện, Tấn vương thỉnh thoảng đứng dậy, dáng vẻ như cúi đầu khiêm nhường. Đột nhiên lại nghe thấy tiếng Triệu Lãng đập rìu ngọc trong tay xuống mặt đất, sau đó lớn tiếng nói gì đó với Tấn vương, nói xong bèn để nguyên y phục mà đi ngủ, trong nháy mắt đã ngáy to như sấm. Còn Tấn vương thì rời cung hồi phủ. Lúc hừng đông, trong cung điện lặng ngắt như tờ, cung nhân đi vào kiểm tra mới phát hiện Triệu Lãng đã qua đời từ lâuLúc Tống hoàng hậu nghe tin đi vào, bà vô cùng đau khổ và khiếp sợ, vội vàng lệnh cho quan nội thị mời hoàng tử Triệu Đức Phương vào cung. Nhưng bà không ngờ rằng người tới không phải Triệu Đức Phương, mà là Tấn vương Triệu Khang. Nhìn thấy Triệu Khang, trong lòng Tống hoàng hậu biết đại cục đã định, thế là bà đành phải thay đổi thái độ mà nài nỉ van xin Triệu Khang, cầu hắn ta thương xót cho tính mạng của hai mẹ con bọn họ. Triệu Khang bi thương đồng ý với hoàng tẩu, sau đó đăng cơ ngay trong ngày hôm sau.

Năm tiếp theo, hoàng đế Thái Tông lệnh cho Tống hoàng hậu chuyển đến Tây cung. Năm Ung Hi thứ bốn, Tống hoàng hậu lại nhận được lệnh chuyển đến Đông cung. Đến tháng tư năm Nguyên Niên, Tống hoàng hậu qua đời. Thế nhưng Thái Tông lại không vì hoàng tẩu mà mặc đồ tang, cũng không lệnh cho quần thần tới đưa tang, hoàn toàn không phù hợp với lễ nghi mà Hoàng hậu tiền triều là Tống thị nên được hưởng. Hàn Lâm học sĩ Vương Vũ lên tiếng góp ý, cuối cùng lại bị vu oan giáng chức và ra khỏi Tri Trừ Châu. Còn quan tài của Tống hoàng hậu bị chuyển đến phủ Trưởng công chúa nước Yên cũ, vừa không được hợp táng với Thái tổ, mà bài vị cũng không được thờ cúng.

Năm Thái Bình hưng quốc thứ hai, huynh trưởng của Triệu Đức Phương là Triệu Đức Thiệu bị Hoàng đế Thái Tông ép tự sát. Năm Thái Bình hưng quốc thứ ba, Triệu Đức Phương bệnh chết năm hai mươi ba tuổi. Bởi vì huynh đệ Triệu thị liên tục ra đi trong khoảng thời gian ngắn, thế nên rất nhiều người nghi ngờ cái chết của Đức Phương không hề đơn giản, có liên quan đến Hoàng đế Thái Tông.

***

Tuyết xoáy ập vào người Yến Nương như thể muốn chôn vùi nàng. Trăng lạnh như bị tiếng gió rít gào đánh nát, rụt rè lui về phía chân trời.

Yến Nương nhìn bóng người càng ngày càng gần trên hành lang, trong mắt hiện lên hai ánh huỳnh quang, trên người cũng được phủ một lớp màu xanh mơ hồ. Nàng ngẩng đầu, một tay nắm chặt thành quyền, nghiêm nghị nói: “Tuy ngài ấy không đồng ý cho ngươi mua bán khoản dơ bẩn kia, nhưng vẫn cực kỳ tín nhiệm ngươi, thế mà ngươi lại biến sự tin tưởng ấy thành vũ khí giết người”

Lão đạo sĩ cười sâu xa: “Trên đường đi từ Lạc Dương đến Biện Lương, hắn đã có linh cảm mệnh của mình không còn lâu, thậm chí còn nói ra những lời nản chí như ‘Kiếp này không thể trở lại’. Mặc dù hắn là cửu ngũ chí tôn nhưng cũng chấp nhất với sinh tử. Thế nên khi ‘tình cờ’ gặp được ta, hắn không khỏi hỏi chuyện dương thọ. Ta nói với hắn, vào ngày mùng ba tháng Giêng, nếu thời tiết nắng đẹp, hắn có thể tiếp tục sống thêm mười hai năm nữa. Nếu không thì khó mà nói. Vậy nên đêm đó, hắn nhìn thấy tuyết rơi dày đặc thì không khỏi hoảng sợ, vội vàng triệu Tấn vương vào cung thương nghị. Nhưng hắn không biết, đây chính là âm mưu mà ta và Tấn vương trù tính từ trước. Sau khi hắn quay về từ Lạc Dương, Tấn vương luôn cung kính thận trọng khiến hắn buông lỏng cảnh giác, mà ta thì thiết kế lần ‘tình cờ gặp gỡ’ để cho kế lớn mưu quyền của chúng ta có thể tiến hành suôn sẻ. Đương nhiên, Trình Đức Hiên cũng là một quân cờ không thể thiếu trong kế hoạch này. Ông ta đã mai phục trong cung, hòa tan thứ kia vào trong rượu của hắn”

Nói đến đây, ông ta cười ha ha rồi cao giọng nói: “Có một chuyện ngươi còn chưa biết. Sau khi Tấn vương đăng cơ, hắn ta đã tìm mấy văn nhân viết lại đoạn tiên tri này vào sách, dùng để trấn lại lời đồn truyền khắp dân gian, cái gì mà giết huynh giết cháu, hà khắc với hoàng tẩu, tuy là những lời đồn đó đều là thật, không có chút giả dối nào”

Ông ta đảo mắt, nhìn về phía Yến Nương xuyên qua những bông tuyết bay tán loạn và cười nói: “Lâm Kính Ẩn, cả nhà hắn đều đã chết hết. Nhưng khi bọn họ tuyệt vọng giãy giụa, ngươi đang ở đâu?”

Những lời này như một cây kim mềm đâm vào tai Yến Nương, lúc mới đầu cũng không cảm thấy đau đớn, nhưng nó lại đâm vào từng tấc từng tấc một khiến nội tạng và kinh mạch của nàng chồng chất vết thương, máu chảy đầm đìa. Nàng ra sức hít thở, nhưng không thể hít vào một chút không khí nào. Đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy lớp da phủ trên người lại nặng tới vậy, đè nặng đến mức nàng không thể thở nổi, cũng không thể tiến thêm một bước.

Nàng giống như một pho tượng điêu khắc, im lặng trong tuyết rơi dày đặc. Một lúc lâu sau, cuối cùng nàng cũng không thể chống đỡ nổi mà ngã xuống đất, rơi vào khoảng tuyết trắng xóa.

Lão đạo sĩ nắm xích sắt, bước từng bước về phía nàng. Lúc chỉ còn cách nàng vài thước, ông ta chợt đứng lại, lạnh lùng quan sát cái hố hình người dưới nền tuyết. Trong hố lộ ra một góc áo màu xanh nhạt đã bị nước tuyết thấm ướt, mặt trên kết tụ một lớp băng mỏng.

Lão đạo sĩ cười hung tợn, sau đó đột nhiên giơ xích sắt trong tay lên, dùng hết sức đập mạnh xuống hố tuyết kia. Xích sắt đi tới đâu, bông tuyết bay tán loạn tới đó. Chúng bắn tung tóe cao mấy trượng, ở giữa còn xen lẫn hàng ngàn đốm lửa, tạo thành một màn sương mù tuyết mờ ảo, tiếp đó lại xoay tròn rơi xuống.

Không có tuyết đọng bao phủ nên mọi thứ đều hiện ra rõ ràng. Thế nhưng trong hố tuyết lại chỉ có một góc áo này, một góc áo đã bị xích sắt đập thành vải vụn. Một làn gió thổi qua, vải vụn cứ vậy mà bay đi tựa như một con bướm bị dập nát.

Lão đạo sĩ biết mình bị trúng kế, trong lòng hoảng sợ, vội vàng quay về phía sau. Nhưng vừa mới xoay người lại, ông ta chợt thấy mắt lóe lên tia sáng bạc, trong đó một mảnh “vải vụn” lao thẳng vào mặt ông ta, giống như một quái thú nhe nanh múa vuốt.

Tay phải nắm pháp xích nên muốn duỗi tới cũng không kịp, ông ta chỉ có thể vươn cánh tay trái cháy đen kia lên chắn trước mặt, chống lại tập kích của “vải vụn”. Ông ta có thể thấy mặt trên của mảnh vải được thêu đầy chữ “Vạn” lấp lánh ánh bạc, mỗi một chữ đều đang nhanh chóng xoay tròn, phát ra tiếng “rắc rắc”, những chùm sáng bạc tỏa ra khiến ông ta không thể mở nổi mắt.

“Ầm” một tiếng, vải bạc quấn bàn tay khô héo kia của ông ta lại từng vòng một, càng quấn càng chặt hơn. Tay ông ta như bị đông cứng vào một khối băng thật dày, lúc đầu thì vô cùng đau đớn, nhưng sau đó lại bắt đầu tê dại, nặng trĩu giống như một cái búa sắt. Thậm chí ông ta còn có thể cảm nhận được máu của mình đang bị đông lại thành băng từng chút một, những tinh thể băng đó đi theo từng mạch máu trong cơ thể ông ta, rất nhanh đã lan khắp toàn thân khiến mỗi tấc máu thịt của ông ta đều bị đông cứng.

“Yêu đạo, ngươi cho rằng chỉ dựa vào mấy nói đó là có thể đánh bại ta sao?” Giọng nói của Yến Nương truyền đến từ phía sau. Trên người trên đầu nàng phủ đầy tuyết, nàng lặng lẽ đứng dậy khỏi đống tuyết cách đó không xa, sau đó chậm rãi bay lên giữa không trung: “Năm đó, ta phụng mệnh Bắc Phạt, bị ngươi dùng yêu thuật vây khốn giữa đường, không thể thoát thân, thậm chí còn không thể nhìn mặt ngài ấy một lần cuối cùng. Ta từng rất oán hận, mỗi ngày đều giống như sống trong địa ngục, thậm chí còn không tiếc vi phạm thiên mệnh mà đi tìm hồn phách của ngài ấy. Thế nhưng, khi ta phát hiện mọi chuyện đều đã hết cách xoay chuyển thì hoàng hậu và hoàng tử lại chết đi trong uất ức và không cam lòng. Cái chết của bọn họ như giết chết ta thêm một lần nữa, nhưng cũng đồng thời nhắc nhở ta tuyệt đối không nản lòng và sa sút tinh thần. Ta muốn báo thù cho bọn họ, muốn dùng máu tươi của ngươi làm tế phẩm”

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)