Tân An Quỷ Sự

Chương 629: Độc

Chương Trước Chương Tiếp

“Phụ thân, Trình đại nhân mời người dùng trà kìa” Thấy Vương Thời Vân không nhúc nhích, Vương Vệ Đình hơi lo lắng, hắn ta sợ làm mất lòng Trình Đức Hiên nên không ngừng nháy mắt với Vương Thời VânNhưng Vương Thời Vân vẫn ngồi yên, trên mặt ông ta hiện lên một nét cười gần giống Trình Đức Hiên: “Trình đại nhân, nói đến cũng thật tình cờ, vài ngày trước ta đã gặp Thu Trì, trong lúc nói chuyện có nhắc đến chuyện nhà của Trình gia, Thu Trì nói Trình gia rất ít người, ngoài nhà hiền đệ thì cũng chỉ có nhà đại bá của nó ở một huyện ngoại thành gần đây. Nó còn nói, hiện tại Trình gia chỉ có một đứa bé là Tấn Nhi, nên bây giờ phu nhân nó có bầu, mọi người đều coi như bảo bối, nhất là người sắp làm tổ phụ như đệ đây, ngày nào cũng lo lắng, sợ có chuyện không hay”

Khóe miệng Trình Đức Hiên nhếch lên, ông ta khẽ cười nói: “Thu Trì là vai vế dưới, không hiểu rõ chuyện của Trình gia, ta cũng rất ít khi qua lại với người họ hàng kia, nó không biết cũng phải” Nói xong, ông ta ho nhẹ một cái, dựa người vào lưng ghế: “Huynh đài không tin ta cũng không sao, nhưng chuyện của hiền chất không thể chậm trễ nữa rồi, nói thật với huynh, bây giờ đã có người nói linh tinh rồi, huynh đừng coi thường năng lực của mấy lời đồn đại từ miệng dân thường, nếu chuyện này đến tai quan phủ, rồi họ tìm đến tận cửa thì không có cách nào cứu vãn nữa đâu. “

Nghe ông ta nói xong, Vương Vệ Đình rùng mình, mắt hắn ta mở to ra, vội vàng đi đến trước mặt Vương Thời Vân, thò tay ra kéo ống tay áo của ông ta: “Phụ thân, người nghe thấy chưa? Bây giờ nguy hiểm rình rập con sớm tối, người nói một câu cho ý kiến đi”

Nói xong, thấy Vương Thời Vân vẫn ngồi yên, hắn ta liền đi tới trước mặt Trình Đức Hiên, ngẩng đầu uống cạn chén trà kia, sau đó cúi đầu thật sâu với ông ta: “Trình đại nhân, xin ngài hãy cứu cháu, cháu sẽ nghe ngài hết, xin ngài đừng thấy chết mà không cứu”

Hắn ta nói xong thì đột nhiên cảm thấy không khí xung quanh ngưng đọng lại, hắn ta ngẩng đầu lên thì thấy Trình Đức Hiên đang nhìn mình, trong mắt ông ta hiện lên một chút thương hại. Sau đó hắn ta quay đầu lại nhìn Vương Thời Vân, chỉ thấy vẻ mặt sợ hãi của ông ta và thân thể mềm như lụa của ông ta đang trượt xuống theo chiếc ghế.

Vương Vệ Đình không hiểu tại sao hai người này lại nhìn mình như vậy, hắn ta mở miệng định hỏi cho rõ ràng, nhưng còn chưa nói ra lời thì các cơ trên mặt hắn ta bắt đầu run lên, khóe miệng hắn ta chợt cong lên nở một nụ cười gượng gạo có phần kỳ lạ.

“Vệ Đình, con… con uống trà rồi à?”

Giọng nói của Vương Thời Vân vang lên bên tai hắn ta, nhưng giọng nói dường như bị ngăn cách với hắn ta bằng một cánh cửa gỗ nên hắn ta không thể nghe rõ.

Trong lúc hắn ta còn chưa kịp phản ứng với tình huống bất ngờ này thì cổ họng hắn ta đột nhiên co thắt mạnh một cái, hai cái, rồi ba cái, cổ hắn ta như bị một bàn tay cứng như sắt siết chặt, không chừa ra kẽ hở cho hắn ta thở.

“Phụ thân…”

Vương Vệ Đình giơ một cánh tay lên, bây giờ cánh tay này như nặng ngàn cân, hắn ta dùng hết sức lực cuối cùng mới nhấc lên được, sau đó hắn ta ngã ngửa ra sau, chén trà trong tay rơi xuống đất nứt thành từng mảnh.

Vương Thời Vân bò đến bên cạnh con trai, nhìn vào đôi mắt không kịp nhắm kia, tròng trắng của con mắt hơi nhếch lên, trông giống như một con cá chết.

Vương Thời Vân lắc mạnh cơ thể của Vương Vệ Đình và gào lên khô khốc “A a”, nhưng Vương Vệ Đình không thể nghe thấy nữa, mặc dù cho đến lúc chết hắn ta vẫn không hiểu tại sao chén trà lại bị người khác hạ độc.

“Ngươi… chính là ngươi” Vương Thời Vân đột nhiên phát ra một tiếng cười chói tai, ông ta ngẩng đầu lên, nhìn Trình Đức Hiên vẫn đang ngồi trên ghế, bàn tay khô héo chỉ lên không trung vài cái rồi lại chán nản buông xuống: “Ngươi giết con trai ta, cắt đứt mạch máu cuối cùng của Vương gia ta, ngươi thật tàn nhẫn, Trình Đức Hiên, ngươi thật sự rất tàn nhẫn”

Một chút đồng cảm trong mắt Trình Đức Hiên đã biến mất từ lâu, ông ta nhún vai, đặt tay lên tay vịn của chiếc ghế, cười khẩy nói: “Ta tàn nhẫn sao? Vương Thời Vân, ngươi đã giết vô số mạng người để cứu con trai mình, bây giờ lại quay lại nói ta tàn nhẫn à?”

Vương Thời Vân run rẩy chống đầu gối đứng dậy, một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt, lăn dài trên gò má già nua rồi rơi xuống cổ ông ta.

Ông ta cười yếu ớt: “Trình Đức Hiên, ta giết người vì con trai mình, còn ngươi vì cái gì? Thăng quan tiến chức à? Lên như diều gặp gió à? Vương Thời Vân ta đã làm đủ chuyện xấu xa, nhưng ta hết lòng hết dạ với Đại Tống, với triều đình, ta trong sạch, không hề giống ngươi, một kẻ say mê chốn quan trường, không vì chuyện quốc gia, chỉ vì dục vọng cá nhân. Tay ta nhuốm đầy máu tươi, còn ngươi thì sao, ngươi có tâm tư bất chính, nịnh nọt a dua, ngươi đang làm hại nền tảng của Đại Tống”

Trình Đức Hiên cười khẩy, đi từng bước đến gần ông ta: “Vương đại nhân, ta thực sự không ngờ rằng ngươi là người để cả thiên hạ trong tâm trí, nhưng bây giờ mọi thứ đều đã định rồi, cho dù tham vọng của ngươi có lớn đến đâu, e rằng cũng không có chỗ phát huy. Nói cho ngươi biết sự thật, người muốn lấy mạng ngươi không phải ta, mà là thánh thượng mà ngươi cống hiến cả đời, ngươi cam chịu số phận đi”

Nghe ông ta nói vậy, Vương Thời Vân sửng sốt: “Thánh thượng… tại sao…”

Trình Đức Hiên không cho ông ta cơ hội để hỏi, đột nhiên đưa tay ra và nắm lấy chiếc cổ gầy guộc của Vương Thời Vân, tay còn lại thì chộp lấy chén trà trên bàn và rót hết trà vào cổ họng ông ta.

***

Vương Thời Vân ngã xuống bên cạnh con trai mình, tình trạng tử vong của ông ta giống với Vương Vệ Đình, cơ bắp co giật, răng cắn chặt, đôi mắt nhìn chằm chằm và nụ cười gượng gạo trên khuôn mặt.

Trình Đức Hiên cúi xuống, nhìn hai người đang nằm ngửa, từ từ duỗi ngón trỏ của bàn tay phải ra, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt già nua gầy guộc của Vương Thời Vân. Ông ta là người thích sạch sẽ, nhưng móng tay trên ngón trỏ của ông ta rất dài, những móng tay khác đều được ông ta cắt tỉa gọn gàng, nhưng móng tay hơi vàng này lại có màu đen và dài hơn những móng tay khác một chút.

Ông ta nhìn Vương Thời Vân, trong lúc ngẩn ngơ, khuôn mặt đó biến thành một người khác, với những góc cạnh sắc nét và xương lông mày cao thẳng, nhưng đôi mắt đen dần mất đi ánh sáng, lấy đi từng chút ấm áp trong cơ thể ông ta.

Trình Đức Hiên rùng mình, đưa tay che mí mắt của Vương Thời Vân lại, đột nhiên ông ta từ từ đứng dậy, kéo áo choàng quấn chặt lấy mình, ngẩng đầu nhìn về phía cửa: tuyết dày đang bay trong không trung như lau sậy, gió lạnh gợi lên một kỷ niệm chôn sâu trong lòng ông ta.

Ngày hôm đó, cũng là một ngày tuyết rơi, ông ta lấy danh nghĩa bắt mạch đến tẩm điện, ngón giữa nhọn kia đã rắc bột mịn vào trong chén của người kia.

Trình Đức Hiên mỉm cười, không biết từ lúc nào, một dòng nước mắt nóng hổi trượt dài trên khuôn mặt và rơi xuống môi ông ta, khiến ông ta nếm phải một vị đắng chát.

Ông ta dụi dụi mắt, vô thức ngâm một bài thơ: “Đất Tần vào lúc cuối năm, mưa rơi tuyết đổ xuống thăm kinh thành. Tan triều quan tướng về nhanh, cao sang đỏ tía toàn anh công hầu. Tuyết rơi cao hứng thơ mau, lắm tiền nhiều của sợ đâu tuyết dày. Mưu toan nhà cửa đủ đầy, ăn chơi trác táng hết ngày lại đêm. …”

Đọc được một nửa bài thơ thì ông ta dừng lại, kèm theo đó là tiếng sột soạt khe khẽ của một người đang trượt xuống từ mái hiên, đầu tiên là chân, sau đó là cả người nàng, nàng đứng ở cửa, ánh mắt đang nhìn hai cha con Vương gia từ từ chuyển sang nhìn khuôn mặt ông ta.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)